Trần Minh Tân từ chối cho ý kiến nhíu mày, bàn tay ôm sau lưng cô, đẩy cô đến bồn rửa, sau khi anh bỏ dao trong tay xuống, bắt lấy hai tay cô, bắt đầu thay cô rửa tay.
Hành động của anh có chút bất ngờ, Tô Ánh Nguyệt sững sờ, hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
“Anh làm gì thế?” Người này không phải muốn ăn cá hấp sao? Rửa tay cho cô làm gì?
Nhưng mà, hình Trần Minh Tân đã lâu không làm những chuyện thân mật với cô như vậy.
Trần Minh Tân không nói một lời giúp cô rửa tay, lại lấy khăn lau khô sạch sẽ cho cô, giống như là bao bọc một đứa bé.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi đỏ mặt, đợi Trần Minh Tân giúp cô lau khô xong, rút tay về.
Trần Minh Tân không ý kiến gì với động tác của cô, anh cũng rửa tay, cầm dao giơ hai tay đứng trước mặt cô.
Tô Ánh Nguyệt sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được, Trần Minh Tân là muốn cô giúp anh đeo tạp dề.
Anh muốn nấu cơm?
Tô Ánh Nguyệt cởi tạp thể trên người mình xuống, đưa tay choàng vào cho anh.
Ánh mắt Trần Minh Tân nhìn cô, sát vào để cô thắt dây cho anh.
Hai tay Tô Ánh Nguyệt vòng qua eo của anh vươn ra đằng sau buộc lại tạp dề, chưa thu tay lại, ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt Trần Minh Tân đang sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thiêu đốt.
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, rút tay về, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái
“Anh làm sao vậy?” Cô chần chừ, vẫn hỏi anh.
Tính tình gần đây của anh rất nóng nảy, cho dù lúc dịu đi, cũng là lúc cô làm chuyện gì đó hợp ý anh, mới dịu đi một chút.
Lúc trước trong điện thoại, rõ ràng anh nói là muốn ăn cá hấp cô làm, kết quả vừa về lại bắt tay vào làm.
Cô đã rất lâu chưa ăn đồ ăn Trần Minh Tân làm, cũng rất lâu chưa nhìn thấy anh xuống bếp.
Dáng vẻ nấu cơm của anh, so với dáng vẻ anh làm việc nghiêm túc càng mê người.
Quan trọng hơn là, dáng vẻ anh nấu cơm, chỉ thuộc về cô.
Trần Minh Tân nhìn cô một cái, xoay người làm tiếp chuyện cô chưa làm xong, thái hành.
Tô Ánh Nguyệt cũng không đi ra ngoài, đứng bên cạnh nhìn anh thái.
Cô chống hai tay nhỏ lên bàn bếp, hơi quay đầu, nhìn anh thái, còn thỉnh thoảng nhìn mặt anh.
Trần Minh Tân thái hành xong, ngẩng đầu nhìn cô, mi tâm nhíu lại: “Đừng ở đây vướng chân vướng tay.”
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, ánh mắt có sự bất mãn nhỏ, hừ hừ một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, lại đến phiên Trần Minh Tân kinh ngạc.
Thật sự rời đi?
Chỉ có điều, mấy phút sau, Tô Ánh Nguyệt lại đi vào, nhưng mà, trong tay cô lại có thêm một cái ghế.
Thấy ánh mắt Trần Minh Tân nặng nề nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng cười vô hại: “Em chỉ ngồi đằng sau, không nhìn đến anh, nói chuyện với anh chút thôi, một người nấu cơm cũng nhàm chán... “
Trong tươi cười có ý nịnh nọt, trên gương mặt trắng nõn có một tầng ánh sáng, lung lay ánh mắt của anh.
Trần Minh Tân thu lại tầm mắt, trầm mặc tiếp tục nấu cơm.
Mạc Tây Du nói anh bây giờ một người bệnh tâm thần, nhưng anh vẫn nhớ rõ món ăn và khẩu vị Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hôm nay Trần Minh Tân có chút kỳ quái.
Mặc dù lúc anh đi vào không phản ứng với cô, nhưng cô lại không cảm thấy anh đang tức giận, mà lại cảm thấy sự mất mát của anh.
Đúng, là một sự mất mát nặng nề.
Anh mất mát cái gì? Không phải đi xã giao sao?
Xã giao được một nửa, gọi điện thoại để cô làm cá hấp, kết quả cô còn chưa làm xong anh đã về rồi, còn nhận nấu cơm giúp cô.
Anh như vậy, làm cho Tô Ánh Nguyệt nhớ đến những ngày mà hai người ở thành phố Vân Châu.
Tô Ánh Nguyệt ngồi sau lưng anh, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, tìm lời nói với anh: “Anh ở trong nhà hàng không ăn sao?”
Lúc này, Trần Minh Tân cuối cùng cũng để ý đến cô.
“Ừ.”
Mặc dù chỉ là nhàn nhạt lên tiếng, cũng đủ cho Tô Ánh Nguyệt vui vẻ rồi.
Trần Minh Tân mặc dù không quay đầu nhìn nét mặt của cô, nhưng mà có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Động tác trên tay anh chậm lại, mi tâm hơi nhíu, ánh mắt trở nên âm u.
Không biết có phải là ảo giác của Tô Ánh Nguyệt hay không, bữa cơm này Trần Minh Tân làm rất chậm, tốn rất nhiều thời gian, như là cố ý câu giờ.
Mặc dù đáy lòng Tô Ánh Nguyệt nghi hoặc, Nhưng cũng biết, nếu trực tiếp hỏi anh, khẳng định cũng không hỏi được gì, dứt khoát cũng không hỏi.
Dù thế nào đi nữa bây giờ anh làm việc, vốn không thể lấy bình thường mà đo được.
Tô Ánh Nguyệt Nhìn bóng lưng của anh, suy nghĩ bay bay, nhưng không quên gửi tin nhắn cho Nam Sơn và Mạc Tây Du, nói cho bọn họ biết Trần Minh Tân đã về.
...
Hôm sau, Tô Ánh Nguyệt vừa cùng Trần Minh Tân đến công ty, lập tức nhận được điện thoại của Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du cũng không nói nhiều, mở đầu đã là một câu: “Tôi đối với tình huống của ông chủ, có thể có những phán đoán sai lầm.”
Chuyện liên quan đến Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt không dám thờ ơ.
Động tác sửa sang văn kiện của cô dừng lại, lên tiếng hỏi anh ta: “Là thế nào?”
Cô ngẩng đầu xuyên qua cửa thủy tinh nhìn về phía bàn làm việc của Trần Minh Tân, anh vừa đi vệ sinh rồi, còn chưa đi ra.
Xác định Trần Minh Tân tạm thời sẽ không đi ra, Tô Ánh Nguyệt mới ngồi xuống, tiếp tục nghe Mạc Tây Du nói chuyện.
“Gia tộc Mogwynn không có tiền sử bệnh tâm thần, lần này là tôi phán đoán sai lầm.” Mạc Tây Du thanh âm vững vàng nghiêm túc, không chút khác thường.
“Cái gì?”
Nghe được tin tức này, Tô Ánh Nguyệt hẳn là cảm thấy vui mừng, nhưng mà nghi ngờ của cô lại nhiều hơn.
Cô mong Trần Minh Tân khỏe mạnh hơn bất kỳ ai, chính mà Mạc Tây Du là hạng người gì, cô rất rõ ràng.
Anh ta nghiêm túc mà cứng nhắc, anh ta nói cho cô biết, Trần Minh Tân có thể phát bệnh tâm thần di truyền, cho dù không có nắm chắc mười phần, cũng phải tám phần.
Sao có thể qua một đêm, anh ta lập tức chối bỏ hoàn toàn chứ?
“Chúng ta có chuyện gặp mặt nói đi.” Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt có sự băn khoăn, muốn gặp mặt nói chuyện với anh ta.
Mạc Tây Du cũng không từ chối: “Đúng lúc tôi có việc muốn đến tìm ông chủ, giữa trưa tôi đến đó.”
Anh ta nói xong, cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại này, từ đầu tới cuối, biểu hiện của Mạc Tây Du rất bình thường, không chỗ nào khác lạ, nhưng mà, trong lòng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Cốc cốc!
Tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn, cắt đứt suy nghĩ của Tô Ánh Nguyệt.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Minh Tân đứng trước mặt cô.
“Anh…anh đi ra rồi.” Tô Ánh Nguyệt vội vàng đứng dậy.
Ở trước mặt Trần Minh Tân, cô luôn có một loại cảm giác bị anh nhìn thấu, cho nên, cho dù anh chưa nói gì cả, cô vẫn sẽ chột dạ vì vừa mới nhận điện thoại của Mạc Tây Du.
Trần Minh Tân nhàn nhạt liếc cô một cái, vươn cánh tay ra, duỗi ngón tay dài ra: “Phần văn kiện kia, anh muốn dùng bây giờ, lập tức sửa sang lại cho anh.”
“Được, lập tức.” Tô Ánh Nguyệt liên tục gật đầu.
Nhìn thấy Trần Minh Tân xoay người sắp rời đi, đột nhiên, anh lại xoay người nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu xuống, nghiêm túc sửa sang phần văn kiện anh vừa chỉ vào.
Anh đứng nguyên tại chỗ vài giây, mưa gió cuồn cuộn trong con ngươi đen nhánh.