“Tài liệu đều chuẩn bị xong hết chưa?”
Tô Ánh Nguyệt tỉ mỉ xếp gọn tập tài liệu, vừa cẩn thận nhét vào túi hồ sơ, vừa quay đầu hỏi An Hạ.
An Hạ ngẩng đầu nhìn cô: “Chuẩn bị xong hết rồi.”
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt cầm áo khoác lên, đi trước.
Lúc đi tới đại sảnh, cô mới nhớ mình xém chút nữa quên mất một việc rất quan trọng.
“Đợi một lát, tớ gọi điện thoại chút đã.”
Vừa dứt lời, cô liền quay người lại đi về phía khác, gọi điện thoại cho Tô Yến Nhi.
Điện thoại vừa được bắt, Tô Ánh Nguyệt lập tức nói thẳng: “Bây giờ tôi đến tập đoàn L.K bàn hợp đồng, muốn đến thì đến.”
Nói xong, Tô Ánh Nguyệt lập tức ngắt điện thoại.
Cô đi qua kéo vai An Hạ: “Đi thôi.”
Tô Ánh Nguyệt lái xe chở An Hạ, vừa từ bãi đậu xe đi ra, liền nhìn thấy xe của Tô Yến Nhi đã đậu sẵn ở đó.
“Chị ta đến đây làm gì?” An Hạ cũng nhìn thấy Tô Yến Nhi, bèn quay qua hỏi Tô Ánh Nguyệt.
“Chị ta cũng đến tập đoàn L.K bàn hợp đồng với chúng ta.” Tô Ánh Nguyệt cười, mang theo ý vị không rõ ràng,
“Mặt của chị ta dày cỡ nào thế, boss Trần người ta đã đặc biệt chỉ định cậu, cô ta còn mặt dày đến đây đi cùng chúng ta, đúng là vô liêm sỉ…”
….
Xe của Tô Ánh Nguyệt là loại xe Buick cấu trúc thấp.
Là lúc cô vừa về nước đã tốn hơn ba trăm triệu để mua, tiền đều là do cô dành dụm từ công việc và tiền sinh hoạt phí.
Xe vẫn còn rất mới.
Chỉ là, chiếc Buick của cô dừng ngay bên cạnh chiếc Audi của Tô Yến Nhi, trông cũng hơi giản dị rồi.
Tô Yến Nhi mở cửa xe ló đầu ra, nhìn thấy xe của Tô Ánh Nguyệt, trong mắt lộ ra một ý cười châm chọc.
Bởi vì còn có người ngoài, cô vẫn phải đội lốt đoan trang ôn hòa, cô ta nở nụ cười với Tô Ánh Nguyệt, nói: “Qua đây đi chung xe với chị đi, ba người đi hai chiếc xe, thật là rườm rà quá.”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói, An Hạ đã nhịn không được lên tiếng nói trước: “Tổng thanh tra Tô khách khí quá rồi, bình thường tôi với cô Tô đây đi chung một xe cũng không có thấy phiền a.”
Câu này ý thâm sâu hơn chính là nói Tô Yến Nhi chính là một mớ phiền phức dư thừa.
Tô Yến Nhi đanh mặt lại, một nhân viên nhỏ bé mà cũng dám cười nhạo cô.
Sắc mặt cô ta vẫn không thay đổi: “Ánh Nguyệt, trợ lý của em cũng thật là thú vị a.”
“Vậy sao, tổng giám đốc của L.K cũng cảm thấy trợ lý của tôi rất thú vị, không biết anh ta có cảm thấy chị cũng rất thú vị hay không a.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền lái xe rời đi, chạy trước xe cô ta.
Tô Yến Nhi lặng lẽ cắn chặt răng, một người phụ nữ danh tiếng bại hoại, một nhân viên nhỏ bé chỉ cần một ngón tay của cô cũng có thể giải quyết, có cái quái gì mà dám ngông cuồng như vậy.
Giám đốc của L.K chỉ là chưa gặp qua cô mà thôi, nếu như anh gặp cô, nhất định sẽ biết, cô thích hợp để bàn hợp đồng hơn Tô Ánh Nguyệt nhiều.
…
Đến tập đoàn L.K, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ cùng nhau tiến vào trong.
Nhân viên tiếp tân hình như vẫn còn nhớ cô, vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười nói: “Cô Tô.”
“Chào cô.” Tô Ánh Nguyệt lịch sự chào lại, sau đó quen đường quen lối đi tìm Trần Minh Tân.
Lúc Tô Yến Nhi từ phía sau đi đến, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đã chuẩn bị vào thang máy.
“Chào cô, tôi cùng với bọn họ đến đây bàn hợp đồng, tôi là tổng thanh tra hạng mục của tập đoàn Tô Thị, Tô Yến Nhi.”
Tô Yến Nhi vì giữ mặt mũi, nên nói với nhân viên tiếp tân thân phận của mình.
Nhân viên tiếp tân chỉ lịch sự trả lời lại một câu: “Xin chào cô Tô, xin hỏi cô có việc gì?”
Sắc mặt của Tô Yến Nhi vẫn không đổi: “Tôi tới bàn hợp đồng.”
“Thật ngại quá, tôi phải gọi điện thoại cho thư ký để xác nhận, xin hỏi cô có hẹn với ai? Là mấy giờ?”
Nhân viên tiếp tân cầm điện thoại lên, ngẩng đầu nhìn cô.
Sắc mặt của Tô Yến Nhi rốt cuộc cũng có một chút thay đổi.
Ý của cô ta đã nói rất rõ, cô ta chính là cùng Tô Ánh Nguyệt đến đây bàn hợp đồng với tổng giám đốc L.K, nhưng nhân viên này lại cố ý không hiểu ý của cô.
Vì để mình đỡ phải mất mặt, cô ta tìm cớ khác: “Ngại quá, tôi mới nhớ ra vẫn còn một phần văn kiện chưa đem đủ, hôm khác tôi lại đến, cảm ơn cô.”
Nhân viên tiếp tân cười ngọt ngào: “Tạm biệt cô Tô!”
…..
Lúc Tô Yến Nhi đi ra, Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đã vào thang máy.
An Hạ tò mò hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Sao cậu biết nhân viên tiếp tân sẽ không để chị ta vào?”
“Không biết.” Tô Ánh Nguyệt cười khổ: “Tớ tưởng Trần Minh Tân căn bản sẽ không chú ý tới chị ta, ai ngờ ngay cả cửa của L.K chị ta cũng không được vào, có lẽ tớ đã đánh giá cao chị ta rồi.”
Tô Ánh Nguyệt thật sự cũng không ngờ tới, ngay cả cửa L.K mà nhân viên tiếp tân cũng không cho Tô Yến Nhi vào.
Đúng là ông chủ như thế nào, thì nhân viên cũng như thế đó.
Cô không thể không nghĩ tới những nhân viên tiếp tân của ba công ty mà gần đây cô đã gặp.
Công ty Việt Phong, nhân viên tiếp tân đúng là thích kiếm chuyện, nhưng tốt xấu gì cũng biết thân biết phận.
Tập đoàn Tô Thị nhà cô, đám nhân viên tiếp tân đúng là rác rưởi.
Nhân viên tiếp tân của L.K, thật là giống với Trần Minh Tân, công tư phân minh, rất thành thật a.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cong môi lên cười.
An Hạ thấy vậy liền trêu cô: “Bây giờ mới là đầu thu thôi, cậu lại như đang ở mùa xuân í nhỉ.”
“Cậu mới là đang phát xuân đó.”
Vừa đúng lúc thang máy đã đến nơi, Tô Ánh Nguyệt nhẫn tâm cốc đầu của An Hạ vài cái, rồi mới sải bước ra ngoài.
“Cô Tô đến rồi, tổng giám đốc đang ở văn phòng đợi cô, tôi đưa hai cô qua đó.”
Thư ký của Trần Minh Tân nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, liền nở nụ cười chào hỏi cô.
“Cảm ơn.”
Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đi theo sau thư ký.
Trong văn phòng của Trần Minh Tân.
Thư ký đưa hai người họ vào trong, cung kính mở miệng nói: “Tổng giám đốc, cô Tô và cô An đã đến rồi.”
Trần Minh Tân không biết đang chăm chú xem cái gì, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
“Mời ngồi ở đây, tổng giám đốc mới đến công ty mấy ngày, nên vẫn còn nhiều việc phải xử lý, mong hai cô thông cảm.”
Tuy thư ký nhìn ra, quan hệ của Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân nhất định không bình thường, nhưng trước khi mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, cô chỉ là một người làm công, việc gì nên nói thì nói, việc gì nên làm thì làm.
Cô rót nước cho bọn họ xong liền quay người ra ngoài.
Hai phút sau, Trần Minh Tân mới đứng lên đi qua đó.
Lúc tầm mắt rơi trên người của Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt anh lóe lên một tia ám muội thật nhanh liền biến mất.
Tô Ánh Nguyệt hôm nay mặc một bộ đồng phục, áo hơi ngắn, váy ôm sát.
Bộ đồng phục màu đen càng làm tôn thêm đường cong hoàn mỹ trên người của cô, chiếc eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần một tay cũng có thể bóp gãy, đôi chân dài trắng nõn thật là trêu ngươi mà.
Trần Minh Tân cảm thấy cổ họng nóng rát, vươn tay kéo lỏng cà vạt ra, mới ngồi xuống ở đối diện bọn họ.
“Bắt đầu đi, các cô chỉ có một tiếng thôi.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Anh giải thích: “Hôm nay có rất nhiều việc, phải cân bằng thời gian hợp lý.”
Tô Ánh Nguyệt xém chút nữa quên, làm tổng giám đốc của tập đoàn L.K, đương nhiên anh sẽ rất bận rộn.
Cũng không nói nhiều nữa, cô tiếp tục bắt đầu từ phần còn dang dở ở tuần trước.
Bởi vì những lời mà Trần Minh Tân nói lần trước, cô trở về luyện tập rất nhiều, cảm thấy cuối cùng cũng có thể làm mình nở mày nở mặt trước mặt anh được rồi.
Nội dung hôm nay bàn bạc xong rất nhanh, Trần Minh Tân trong suốt quá trình thảo luận vẫn rất kiệm lời.
Cuối cùng, cũng thốt ra một câu đánh giá: “Ừm, có tiến bộ.”
Tô Ánh Nguyệt vểnh môi, muốn trấn áp sự hưng phấn trong lòng mình, ai dè Trần Minh Tân lại buông thêm một câu: “Có điều, so với tiêu chuẩn của tôi vẫn còn kém xa.”
Tô Ánh Nguyệt nghẹn lại, cục tức này đúng là nuốt không trôi mà.
Sau đó cô cũng cứng nhắc mở miệng nói: “Trần tiên sinh nói rất đúng, tôi vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải học.”
Trần Minh Tân híp mắt nhìn cô, thấy cô miễn cưỡng cười như vậy, lòng có chút suy tính.
Giận rồi sao?
Xem ra, đối với phụ nữ, vẫn là không nên nói thẳng toẹt như vậy.
An Hạ ngồi bên cạnh thấy bọn họ đối mắt qua lại như vậy, bèn tự giác mở miệng nói: “Thật ngại quá, Trần tiên sinh, tôi hơi mót, tôi đi vệ sinh một lát, anh với Ánh Nguyệt cứ nói chuyện với nhau đi...”
Nói xong, cầm túi tài liệu lên thẳng tiến ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt miệng thì cười nhưng trong lòng không cười, nhìn chằm chằm bóng lưng An Hạ.
Chắc cậu ta lúc ra ngoài quên mang não rồi đây, đi vệ sinh còn mang theo túi tài liệu làm gì a!
Kể từ hôm ăn lẩu với bọn họ ở nhà, đây chính là lần đầu tiên mà Tô Ánh Nguyệt gặp lại Trần Minh Tân.
Dù đã quyết tâm không suy nghĩ nhiều nữa, công việc cũng bàn xong rồi, vẫn là không nên ở riêng với anh ta như vậy.
Cô đứng dậy: “Trần tiên sinh, vậy tôi...” cũng ra ngoài trước.
Câu sau cô vẫn chưa nói hết, thì Trần Minh Tân trực tiếp ngắt lời cô: “Em cũng muốn đi vệ sinh sao?”
“Đúng vậy a, con người có ‘tam cấp’ mà.”
Chú thích: ‘tam cấp’ có nhiều cách hiểu, nhưng ở đây là chỉ ba sự gấp gáp của con người, bao gồm tiểu tiện, đại tiện và xì hơi.
“Vậy tôi cũng có, chúng ta cùng đi.”
“? ” cũng không phải là trẻ mẫu giáo, còn tay dắt tay nhau đi vệ sinh nữa chứ.
Thấy vẻ mặt cứng đờ như hóa đá của Tô Ánh Nguyệt, đáy mắt Trần Minh Tân hiện lên ý cười: “Sao vậy, không đi nữa sao?”
“Tôi phải đi trước đây, công ty vẫn còn nhiều việc.” Mối quan hệ giữa cô và Trần Minh Tân vẫn dây dưa không rõ ràng, điều này khiến cô có chút phiền não.
Trần Minh Tân đột nhiên đứng phắt dậy, vòng qua bàn tiến đến trước mặt cô: “Tính lừa tôi sao? Tưởng tôi không biết công việc của em chỉ là đến đây bàn hợp đồng với tôi?”
Anh vừa nói, vừa từ từ áp sát cô.
Tay của Tô Ánh Nguyệt chạm nhẹ vào bàn, thấy anh tiến đến càng ngày càng gần, cô muốn đẩy cái ghế đằng sau ra để lùi lại, ai ngờ lại bị Trần Minh Tân giật lại trước.
Anh vươn tay nâng chiếc ghế lên nhẹ nhàng bỏ qua một bên, sức lực trầm ổn, chiếc ghế được đặt xuống mà không phát ra tiếng động nào.
Đợi tới khi Tô Ánh Nguyệt phản ứng kịp, Trần Minh Tân đã bắt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng yêu chiều vuốt ve eo cô.
Hai người cách nhau rất gần, mũi của Tô Ánh Nguyệt lúc này chỉ tràn ngập mùi hương mát lạnh thanh khiết của anh.
“Xin anh tự trọng một chút, phải làm rõ thân phận của chúng ta, tôi chỉ là đến đây để bản hợp đồng.” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt tựa như không có một chút sức lực nào hết.
Tay của Trần Minh Tân bịn rịn lưu luyến eo cô, anh chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp gãy eo cô, thật là nhỏ đến nỗi khiến người ta xót xa.
Nghe thấy cô nói như vậy, anh cười thầm, ngay cả trong lời nói, cũng mang theo tiếng cười: “Thân phận? Em nói xem. Thân phận của tôi là gì?”
Anh càng ngày càng áp lại gần cô, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể ngửa ra đằng sau...
Cuối cùng, cô cũng bị anh ta ép đến đường cùng rồi, liền hét lớn vào mặt anh: “Trần Minh Tân!”
“Giận rồi?” Trần Minh Tân bây giờ mới đỡ lấy lưng cô, không để cô ngửa ra mệt mỏi như vậy, nhưng anh chưa từng có ý định buông tha cô: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ buông em ra.”
“Nằm mơ!”
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt chợt lóe lên gì đó, nhớ lại, hôm nay cô mang giày cao gót.
Cô nở nụ cười với anh, âm thầm giơ chân lên để giẫm vào chân anh.
Kết quả, Trần Minh Tân giống như là đã sớm đoán được, khéo léo tránh ra thì không nói, anh còn hung hăng bắt lấy chân cô.
“A.....”
Tô Ánh Nguyệt hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai tai chống xuống mặt bàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập phẫn nộ, tức khắc đỏ lên: “Anh buông ra!”
Hai tay cô chống trên bàn, còn anh một tay ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy chân cô, cái tư thế này, quả thật là....
Trần Minh Tân ra vẻ đạo mạo: “Em không muốn hôn, tôi cũng không muốn miễn cưỡng em, nhưng em lại còn muốn giẫm chân tôi, vậy em phạm quy rồi, bây giờ e là hôn một cái cũng chưa xong chuyện đâu.”
Cái tư thế này thật là khiến cô vừa bối rối vừa xấu hổ, lại không động đậy được.
Bây giờ cô thật là hận không thể cắn chết anh ta.
Trần Minh Tân vẫn còn chê chưa đủ, anh hơi ngả người ra sau, rũ mắt xuống, vô cùng có mục đích mà hướng tầm nhìn men theo đôi chân trắng nõn hướng lên trên...
“Anh còn không buông tay, tôi nhất định giết chết anh! Tên mặt người dạ thú, đồ cầm thú, tên khốn kiếp!”
Tô Ánh Nguyệt bây giờ thật là muốn treo cổ tự tử mà.
Biết vậy lúc nãy hôn anh ta một cái cho xong chuyện.
Nhưng mà, nếu anh ta nói gì cô làm nấy, như vậy không phải là Tô Ánh Nguyệt nữa.
Trần Minh Tân hình như đã xem đã mắt dáng vẻ tức giận của Tô Ánh Nguyệt, anh đột nhiên buông cô ra, đầy ẩn ý mà nói: “Màu hồng.”
Tô Ánh Nguyệt hoảng loạn chỉnh sửa lại quần áo, ngay cả túi cũng quên cầm, đẩy cửa chạy ra ngoài, giống như là sợ anh sẽ đuổi theo vậy.
Tiếng đóng của “rầm” lên một tiếng, cô còn tức giận hung hăng đá cánh cửa một cái.
Cô giẫm lên đôi giày cao gót tám phân sải bước đi về phía phòng nghỉ:“An Hạ, đi thôi.”
“Ờ, tới liền.” An Hạ đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn giết người của Tô Ánh Nguyệt, An Hạ hỏi: “Sao vậy, hai người đánh nhau à?”
Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại, sắc mặt tràn ngập sát khí nói: “Đánh? Qúa nhẹ rồi, tớ muốn giết anh ta.”
“......” An Hạ sợ hãi né qua một bên.
Tô Ánh Nguyệt chẳng màng hình tượng, hai tay chống nạnh, thở phào vài tiếng, sau đó dựa người vào tường thang máy.
An Hạ lúc này lại ghé sát lại, tầm mắt rơi xuống vai cô: “Dây áo trong của cậu bị lộ ra rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn, cổ áo sơ mi trắng của cô hơi hở ra, để lộ dây áo trong màu hồng.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới lời của Trần Minh Tân nói lúc nãy.
Màu hồng...
Nội... y của cô cũng là cùng màu.....
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt từ đỏ chuyển xanh, từ xanh qua tím.
Trần Minh Tân! Anh chưa xong với tôi đâu!
.....
Tô Yến Nhi mang theo một cục tức trở về tập đoàn Tô Thị.
Nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười gật đầu đáp lại nhân viên chào cô.
Sau khi về đến phòng làm việc, đóng sầm cửa lại, cô tức giận ném hết đồ trên bàn làm việc xuống.
Tức chết cô rồi, lần này lại mất mặt trước Tô Ánh Nguyệt như vậy, cô nhất định phải lật ngược thế cờ!
Đáy mắt cô dày đặt sát khí, lúc này lại có người tới gõ cửa.
“Tổng thanh tra Tô.”
Tô Yến Nhi chỉnh sửa lại vẻ ngoài một chút, mới đi ra mở cửa.
Cô ta chỉ mở một nửa, để cho bên ngoài không thấy mớ hỗn độn bên trong văn phòng của cô.
Tô Yến Nhi vén tóc bên tai, thanh âm ôn hòa: “Có chuyện gì sao?”
“Chủ tịch dặn cô về thì qua đó một chuyến.”
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức qua đó.”
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười nhìn người kia đi khỏi, sau đó đóng cửa lại, qua loa dọn dẹp văn phòng một chút rồi mới đi qua văn phòng của Tô Thành.
Cô vừa vào, Tô Thành liền hỏi cô: “Gặp được tổng giám đốc của tập đoàn L.K chưa?”
“Gặp được rồi, giống y như Ánh Nguyệt nói, rất trẻ.” Tô Yến Nhi cười cười đi qua đó.
Tô Thành ngước mắt nhìn cô: “Vậy sao con lại về sớm vậy.”
“Ông nội, có một việc không biết có nên nói hay không....” sắc mặt Tô Yến Nhi mang theo khó xử.
Tô Thành không thích cô ấp a ấp úng như vậy: “Có gì thì cứ nói.”