Ông Xã Thần Bí

Chương 61: Chương 61




Đáy mắt Tô Yến Nhi đầy toan tính, nhưng lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt cô ta rất thản nhiên.

Cô hỏi Tô Thành: “Ông nội, ông nghĩ tại sao tổng giám đốc L.K lại chỉ định Ánh Nguyệt bàn hợp đồng với anh ta?”

“Chỉ cần bàn hợp đồng thật tốt, mọi chuyện khác không quan trọng.”

Tô Thành hiển nhiên không quan tâm đến mấy chuyện này.

Nhưng Tô Yến Nhi không cam tâm, tiếp tục nói: “Ông nội, nếu hợp đồng này một ngày vẫn chưa được ký, có nghĩa là vẫn có thể bị thay đổi.”

“Ý gì?” Tô Thành bây giờ mới quay đầu lại nhìn Tô Yến Nhi.

“Con thấy tâm tư của tổng giám đốc L.K đó đối với Ánh Nguyệt nhất định không đơn giản.”

Có một vài câu nói, chỉ cần nói ý đầu, thì người khác đã hiểu ý sau.

Tô Yến Nhi để ý nhìn sắc mặt của Tô Thành, thăm dò nói: “Nếu như tổng giám đốc L.K thật sự có ý với Ánh Nguyệt, sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền, để cho hợp đồng này nhanh chóng được ký kết?”

Khuôn mặt Tô Thành dần trở nên nghiêm túc, ông ngả người về phía sau, đôi mắt híp lại, tựa như đang nghĩ đến khả năng thành công của kế hoạch này.

Mắt Tô Yến Nhi lộ ra một ý cười.

Ông nội rõ ràng đã bị cô nói trúng rồi, chỉ cần mượn gió thổi lửa thêm chút nữa, nói không chừng ông nội sẽ đồng ý.

“Ông nội, lần trước con tham gia yến hội, có rất nhiều công ty dòm ngó tập đoàn L.K...”

Tô Thành giơ tay, ý bảo cô đừng nói nữa, nhẹ nhàng gật đầu: “Việc này giao cho con làm.”

“Dạ.”

Tô Yến Nhi rũ mắt, con ngươi lóe lên ý cười thâm độc.

.....

Tô Ánh Nguyệt và An Hạ về tới tập đoàn Tô Thị mới nhớ ra là đã quên đem túi xách về.

Chìa khóa nhà, bóp tiền đều để ở đó.

Hễ nhớ tới những việc mà Trần Minh Tân làm trong văn phòng, ý niệm đi L.K lấy lại túi xách của cô cũng tan biến.

Cô sợ cô lại không nhịn được mà đem dao thái rau đi gặp anh ta mất.

Cho đến lúc tan ca, Tô Ánh Nguyệt mới đưa ra một quyết định khó khăn: Thôi thay cái cửa khác vậy.

Kết quả vừa mới ra khỏi cửa công ty, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Nam Sơn.

Nam Sơn nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, liền nở nụ cười với cô: “Cô ch....”

“Ngậm miệng lại!” Tô Ánh Nguyệt đi qua đó, lạnh lùng trừng anh ta một cái, kéo anh ta đến một nơi không người: “Có chuyện gì?”

“Ông chủ kêu tôi đem túi xách trả cho cô.” Nói xong liền quay người đi về phía xe lấy túi xách.

Đúng là túi của Tô Ánh Nguyệt.

“Cảm ơn.”

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy túi, lãnh đạm cảm ơn một tiếng, sau đó quay người lại rời đi.

Nam Sơn đi theo sau cô, anh cao cỡ một mét chín, vì để theo tốc độ của cô, chỉ có thể đi từng bước nhỏ.

“Cô chủ, tôi đưa cô về.”

“Lần trước tôi nói thế nào? Anh quên rồi sao? Anh có tin tôi đem số điện thoại và ảnh chụp của anh dán trên toilet của công ty, tiện tay viết luôn sáu chữ “Thông báo tìm bạn trăm năm” không?”

Nam Sơn lập tức dừng bước, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc: “Cô Tô, cô đi thong thả.”

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi vào trong xe của mình, lái xe về nhà.

.....

Vừa bước vào cửa, cô phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Trong nhà có người đến.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt căng thẳng, tay chân nhẹ nhàng cởi giày cao gót, sau đó cầm lên một chiếc.

Cô khép cửa lại, nhưng không có đóng chặt.

Men theo vách tường, từng bước từng bước đi vào trong.

Đi đến chỗ rẽ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có ai hết.

Không lẽ cô nghĩ nhiều rồi?

Không đúng, còn phòng tắm.

Cô đánh liều vô nhà bếp lấy dao thái rau, đi về phía phòng tắm.

Cô vừa mới tới cửa phòng tắm, thì có người mở cửa phòng tắm ra.

Nhìn thấy người đàn ông trong phòng tắm, cô càng không có ý định bỏ con dao xuống.

“Sao anh vô đây được?”

Trần Minh Tân liếc mắt nhìn con dao sáng quắc trong tay cô, khoanh tay đứng dựa vào cửa, thanh âm không mang theo chút cảm xúc nào: “Mở của vô.”

“Anh làm chìa khóa của tôi!” trên đường về đáng lẽ cô phải kêu người thay cửa mới đúng.

Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô: “Đương nhiên phải làm một cái chìa khóa nhà rồi, nếu không làm sao vô nhà?”

“Trần tiên sinh, e là anh nhầm lẫn rồi, đây là nhà tôi, không phải nhà của anh.”

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng lườm anh một cái, sau đó quay người vô nhà bếp cất dao.

Trần Minh Tân chả để ý mà đi theo cô: “Trần thái thái, em phải làm rõ một chút, tên người chồng ghi trên sổ hộ khẩu của em, chính là tên của tôi.”

Anh vừa đến gần, Tô Ánh Nguyệt lại ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát quen thuộc trên người anh, đó chính là dầu gội mà tuần trước cô mua khi đi dạo phố với An Hạ.

Người đàn ông này đúng là vô sỉ mà.

Tô Ánh Nguyệt mắt đối mắt với anh, không một chút khiêm nhường: “Anh nói xem, tôi kiện anh tội lừa hôn sẽ như thế nào?”

Đây là một trận đấu ngang tài ngang sức.

Tô Ánh Nguyệt vốn tưởng rằng gặp được Trần Minh Tân chính là một bất ngờ ngoài ý muốn, chứ không phải là một trò bịp.

Nhưng từ lúc bắt đầu, anh chỉ toàn là có ý che giấu.

Sắc mặt của Trần Minh Tân cuối cùng cũng có chút thay đổi, dần trở nên trang nghiêm.

Yên lặng một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Được, tôi đồng ý với em.”

Tô Ánh Nguyệt tưởng rằng đây là một cuộc chiến lâu dài, nhưng ai ngờ Trần Minh Tân lại đồng ý dứt khoác như vậy.

Cô lui về sau nửa bước, dựa vào chiếc bàn sau lưng: “Vậy ngày mai đi.”

Nét mặt của Trần Minh Tân lại quay về trầm tĩnh như trước: “Vậy để tôi xem lịch trình rồi sắp xếp.”

......

Trong nhà bếp đang nấu một nồi canh, trên bàn ăn còn bày một vài món ăn, đều là những món mà Tô Ánh Nguyệt thích.

Cô khựng lại nửa giây, bưng hết những món ăn trên bàn ném vào thùng rác, cả nồi canh đang nấu, cũng trực tiếp đổ xuống bồn rửa chén.

Đây đều là do Trần Minh Tân nấu.

Cô không hiểu rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì.

Sau khi cô biết được thân phận thật của anh, anh không hề giải thích gì cả, còn có thể hành động như trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì?

Cuộc đời cô, một là một, hai là hai, bất kì chuyện gì cũng có lý do của nó.

Hai người làm xong thủ tục ly hôn, ký xong hợp đồng, thì sẽ không liên quan tới nhau nữa.

.....

Mấy ngày sau đó, cô cũng không có tới tìm Trần Minh Tân bàn hợp đồng.

Trong công ty luôn kiếm chuyện để làm, tan ca xong thì về nhà, sau đó gọi đồ ăn ngoài ăn tối, ăn xong xem ti vi một lát rồi đi ngủ.

Cuộc sống này rất giống với tưởng tượng của cô khi chưa về nước.

Lấy lại cổ phần của ba, có chỗ đứng vững chắc ở tập đoàn Tô Thị, sau đó điều tra xem ba đang ở nhà tù nào, cô rất muốn đi thăm ông.

Số ngày cô đến công ty cũng ngày càng nhiều, ngoại trừ An Hạ, cô cũng chẳng nói chuyện với ai, nhưng cô luôn làm việc rất nghiêm túc và chăm chỉ.

Người trong công ty cũng dần thay đổi cách nhìn về cô.

“Người của tập đoàn L.K thông báo, chiều hôm nay đến bàn hợp đồng, đem tất cả tài liệu liên quan theo, xem ra, là muốn giải quyết cho xong luôn đó.”

An Hạ nhận điện thoại xong, liền sáp lại Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh, thuật lại nội dung cuộc điện thoại cho cô nghe.

“Ừm, vậy cậu chuẩn bị là được rồi.” Tô Ánh Nguyệt chăm chú vào màn hình máy tính, vừa nói vừa gõ gõ bàn phím, cũng không thèm nhìn An Hạ.

“Cậu nói cậu…” An Hạ đột nhiên nhận ra Tô Ánh Nguyệt có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không biết nói từ đâu, cầm ly nước của cô lên: “Tớ đi lấy nước cho cậu.”

Nói xong, liền cầm ly nước của Tô Ánh Nguyệt vào phòng pha trà.

Cô đặt ly hứng nước ở dưới máy nước uống, sau đó lấy điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn, lúc đó có một người đồng nghiệp cũng tiến vào đó.

Cô đồng nghiệp đó để ly của cô ta qua một bên, nhân lúc An Hạ chỉ chú ý vô điện thoại, liền thả một viên thuốc màu trong suốt vô ly của Tô Ánh Nguyệt, viên thuốc gặp nước liền tan, vừa thả vô liền không còn bất kì dấu vết nào.

Ăn xong cơm trưa, cả hai người sắp xếp tài liệu lại một chút, mới xuất phát đến tập đoàn L.K.

Hai người vừa chuẩn bị đi, thì điện thoại của An Hạ reo lên.

Cô lấy điện thoại ra xem, quay lại nói với Tô Ánh Nguyệt: “Là thư ký của boss Trần.”

Tô Ánh Nguyệt không nói gì, lấy cốc nước lúc nãy vẫn chưa uống hết uống cạn một hơi.

An Hạ nhận điện thoại rất nhanh: “Thư ký nói boss Trần trưa nay có một bữa tiệc ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, cũng sắp kết thúc rồi, kêu chúng ta bây giờ đi qua đó, đến đó, bữa tiệc cũng kết thúc rồi.”

Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lát, hình như không có vấn đề gì, liền gật đầu: “Đi thôi.”

…..

Lúc hai người tới câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, bữa tiệc của Trần Minh Tân cũng vừa vặn kết thúc.

Anh đoán chừng Tô Ánh Nguyệt và An Hạ cũng sắp đến nơi rồi, nên kêu Nam Sơn xuống đón.

Anh cũng có một văn phòng riêng ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, chỉ là ít dùng tới, hôm nay vừa hay có thể dùng.

Nam Sơn đưa Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đến văn phòng.

“Cô Tô, mời vào trong.”

Lần này, anh ta không có kêu “Cô chủ.”

Tô Ánh Nguyệt nghĩ, chắc chắn lần trước hù dọa anh ta đã có hiệu quả.

Cái văn phòng này, còn xa hoa hơn cái ở tập đoàn L.K.

Tô Ánh Nguyệt vừa bước vào, liền thấy Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân ngẩng đầu lên, đánh giá Tô Ánh Nguyệt một cái, sau đó kêu người bưng trà vào.

Trần Minh Tân ngồi đối diện bon họ, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn khiến người khiếp sợ như vậy: “Đem đủ tài liệu chưa?”

“Đem đủ cả rồi, đều là ở đây.” An Hạ vội vàng đưa tài liệu cho anh.

Ai ngờ, Trần Minh Tân lại đưa tay ra đẩy lại về phía họ, ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, trên mặt mang theo biểu cảm công tư phân minh: “Số tài liệu này đều là các cô chỉnh sửa, đã xem kỹ chưa?”

“Đương nhiên là đã xem kỹ rồi.” Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh ta hỏi câu này thật là vô nghĩa.

Trần Minh Tân cũng không nói gì, trực tiếp rút ra một bản hợp đồng từ sấp văn kiện trước mặt anh.

Anh đưa ra trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Nếu như cô thấy bản hợp đồng này không có vấn đề gì, vậy chúng ta ký bản này.”

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt hơi thay đổi, đáy mắt lóe lên tia nghi ngờ.

Nhưng cô cũng không nói gì, cầm lấy bản hợp đồng xem xét kỹ.

Không biết có phải do hôm nay khí hậu tăng thêm vài độ hay không, sau khi xem xong hợp đồng, cô thấy có chút nóng nhưng cô cũng không để ý lắm.

Nội dung hợp đồng rất hoàn chỉnh, phân chia lợi nhuận được ghi rất rõ ràng, hình như rất giống với bản mà trước đây Tô Thành đưa cho cô xem.

Một bản hợp đồng, không thể một sớm một chiểu làm xong được,

Cũng chính là nói, từ lúc bắt đầu, Trần Minh Tân đã có ý muốn hợp tác với tập đoàn Tô Thị rồi.

Nhưng anh ta vẫn năm lần bảy lượt tìm Tô Thành, còn đặc biệt chỉ định cô đến bàn hợp đồng, cô không nghĩ anh chỉ muốn giúp cô lấy lại cổ phần thôi đâu.

“Hợp đồng không có vấn đề gì cả.”

Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, bây giờ điều cô cần làm nhất chính là ký hợp đồng.

“Nếu như không có vấn đề gì, vậy thì ký bản này.” Trần Minh Tân nói xong, liền đưa bút ra ký tên, còn đóng dấu.

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn, phát hiện ra là dấu tiếng anh.

Lúc Tô Ánh Nguyệt mới ký được một nửa, nhận thấy mình có gì đó không đúng lắm.

Cái loại cảm giác quen thuộc này, là lúc mới về nước, đã trải qua ở chỗ của Tô Yến Nhi.

Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt khó chịu ghê gớm, tay ký tên cũng bắt đầu run rẩy, trên trán cũng đầy những giọt mồ hôi.

Tâm tư của Trần Minh Tân luôn rất tinh tế, rất nhanh liền phát hiện ra Tô Ánh Nguyệt có gì đó không đúng lắm.

Thấy Tô Ánh Nguyệt cắn răng chịu đựng để tiếp tục ký tên, Trần Minh Tân nhăn mày, cũng không nói gì.

Ký xong hợp đồng, cả người Tô Ánh Nguyệt đều là mồ hôi.

An Hạ không nhịn được hỏi cô: “Ánh Nguyệt, sao cậu ra nhiều mồ hôi vậy? Cậu bệnh hả?”

Tầm mắt của Trần Minh Tân rơi vào đôi môi càng ngày càng đỏ của Tô Ánh Nguyệt, quay đầu nói với An Hạ: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt như là phản xạ có điều kiện nắm lấy tay An Hạ.

“ Tớ…” An Hạ do dự không động đậy.

Trần Minh Tân đứng dậy, một tay kéo Tô Ánh Nguyệt dậy, vừa ôm vừa dìu cô đi về phía bên kia.

“Ánh…Ánh Nguyệt…” An Hạ không biết nên đi theo hay là mặc kệ đây.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đi theo.

Trần Minh Tân đá cửa phòng nghỉ ra, ôm Tô Ánh Nguyệt vào trong.

Lúc này lý trí của Tô Ánh Nguyệt vẫn còn.

Cô biết người ôm cô đi là Trần Minh Tân: “Trần Minh Tân, anh lại muốn làm gì?”

Trần Minh Tân không lên tiếng, trực tiếp đưa cô vào phòng tắm.

Động tác của anh trông rất thô lỗ, nhưng Tô Ánh Nguyệt không thấy đau chút nào.

Trần Minh Tân vặn vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh xối lên người của Tô Ánh Nguyệt.

“Anh…”

Thanh âm của Trần Minh Tân vẫn rất êm tai: “Em chịu đựng một chút.”

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của Trần Minh Tân khi lần đầu gặp anh, anh lúc đó cũng y như bây giờ, lạnh lùng thần bí, không giống với những người khác, nhưng lại là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Tô Ánh Nguyệt bị dòng nước lạnh xối ướt khắp người, ngọn lửa hừng hực trong lòng cô cũng từ từ biến mất.

An Hạ đi theo sau nhìn thấy một màn này, đáy lòng thầm hiểu, nên âm thầm lui ra ngoài.

“Được rồi.” Tô Ánh Nguyệt đứng dậy tắt vòi hoa sen.

Cô vểnh môi không biết nên nói gì đây.

Lúc nãy cô bị Trần Minh Tân ôm vào đây, cô còn tưởng anh….

Trần Minh Tân quay người lại đi ra ngoài, lấy một tấm khăn lớn đưa cho cô, con ngươi sâu thẳm nhìn cô: Lau đi, tôi kêu người ra ngoài mua cho em bộ đồ.”

“Cảm ơn.” Tô Ánh Nguyệt lấy tấm khăn, lau lau nước trên người mình.

Lúc này điện thoại của Trần Minh Tân đột nhiên reo lên.

Là số điện thoại riêng chỉ có ba người biết.

Anh lấy ra xem, là một số điện thoại lạ, anh chau mày một cái, sau đó bấm nghe.

Người bên đầu dây kia rõ ràng là đang sử dụng máy thay đổi giọng nói, âm thanh quái gở không bình thường.

“Trần tiên sinh, vợ của anh đang ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung làm bậy đó, muốn xem thử Tô Ánh Nguyệt là loại người thế nào, mau qua đó xem đi.”

Chỉ nói một câu như vậy liền cúp máy.

Sắc mặt của Trần Minh Tân sâu xa khó lường, anh nhìn chằm chặp vào số điện thoại đó một lúc, rồi cất điện thoại vào.

Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt quấn chặt khăn chỉ để lộ khuôn mặt, anh chầm chậm mở miệng: “Lại là chị họ của em?”

“Chắc là vậy rồi.” Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Không biết lần này chị ta làm vậy là có mục đích gì, thân phận của anh lớn như vậy, cho dù tôi với anh có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì chị ta có lợi ích gì chứ.”

“Có biết người gọi điện thoại cho tôi nói gì không?”

“ Nói gì?”

“ Nói em đang làm bậy với người nào đó ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, muốn tôi nhìn rõ xem em là loại người gì?” giọng điệu của Trần Minh Tân nhàn nhạt: “Người chị họ này của em, toàn là nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó em.”

Tô Yến Nhi không hề biết Trần Minh Tân là tổng giám đốc của tập đoàn L.K, cô ta tưởng là do tổng giám đốc của tập đoàn L.K nhìn trúng Tô Ánh Nguyệt nên mới chỉ định cô đến.

Thế là, cô ta hạ dược cô, muốn cô xảy ra chuyện gì đó với tổng giám đốc của tập đoàn L.K khi đang bàn hợp đồng, sau đó gọi Trần Minh Tân qua đây xem.

Tất nhiên không người đàn ông nào có thể chịu nỗi cảnh vợ mình lăng loàn với một người đàn ông khác, vả lại tổng giám đốc L.K còn có thể là đang ‘nhìn trúng’ cô, chắc chắn anh ta cũng không muốn ‘nhặt lại giày rách’ đâu.

Đây đại khái là mục đích của Tô Yến Nhi.

Chỉ đáng tiếc, cô ta trăm tính vạn tính, cũng bỏ sót một điều, tổng giám đốc của tập đoàn L.K, chính là Trần Minh Tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.