Ông Xã Thần Bí

Chương 420: Chương 420: Không tin lời nói của trần minh tân




Hai người bảo vệ không ngờ sẽ có người đột nhiên xông tới, hơi sửng sốt một chút sau đó mới kịp phản ứng, đồng thời nhanh chóng khống chế Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt giãy dụa lấy lên tiếng: “Trần Minh Tân!”

Lúc này hai người bảo vệ mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt là Tô Ánh Nguyệt.

Bọn họ đi theo Trần Minh Tân nên đối với Tô Ánh Nguyệt cũng có chút ấn tượng.

Một người trong đó lên tiếng: “Cô Tô, bây giờ tổng giám đốc đang có việc bận, nếu như cô có việc…”

“Anh ấy ở bên trong? Anh cùng tôi đi vào!” Tô Ánh Nguyệt căn bản không muốn nghe anh ta kiếm cớ lung tung, cô trực tiếp tóm lấy người bảo vệ lúc trước đã nâng bảng hiệu để ra giá trong hội trường, muốn đi vào bên trong.

Tầng lầu này toàn bộ đều là phòng, Trần Minh Tân hẳn là ở bên trong trong.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang có rất nhiều suy nghĩ, tay của cô đang run lên.

Hai người bải vệ biết cả ngày hôm nay Tô Ánh Nguyệt đều ở bên cạnh Trần Minh Tân, nên bọn họ cũng có chút kiêng kỵ, không dám ra tay với Tô Ánh Nguyệt, chỉ cố gắng thuyết phục cô.

Nhưng lúc này Tô Ánh Nguyệt làm sao có thể nghe lọt những lời khuyên của bọn họ.

Động tĩnh ở đây rốt cuộc cũng quấy nhiễu đến gian phòng nơi Trần Minh Tân đang ở.

Anh ra ngoài với sắc mặt buồn rầu, sau khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và bảo vệ, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì đó, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cả người có chút cứng đờ.

Sự biến hóa rất nhỏ này của anh, không thể nào trốn được khỏi con mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm vào anh của Tô Ánh Nguyệt.

Trần Minh Tân ra rất đúng lúc, không cần cô phải tốn sức kéo những người bảo vệ này đi vào.

Tô Ánh Nguyệt buông cánh tay đang kéo chặt người bảo vệ kia, chạy tới trước mặt Trần Minh Tân, giơ chiếc hộp trong tay ra hỏi anh: “Trần Minh Tân, tại sao muốn đưa sợi dây chuyền mới mua được cho em?”

Cô còn nhớ rõ lúc người bảo vệ nâng bảng hiệu để ra giá, mỗi lần chính là thêm ba trăm tỷ, đến ngay cả mí mắt cũng không nháy lấy một cái.

Trần Minh Tân chắc chắn đã nhận ra rằng cô thích sợi dây chuyền đó.

Trước kia anh đã từng rất hào phóng với cô.

Thế nhưng đêm hôm đó ở trong biệt thự, những lời nói hà khắc của anh vẫn còn ở bên tai.

Cô nhìn anh với ánh mắt sáng rực, trong đáy mắt đều là ánh lửa thiêu đốt nóng bỏng.

Có lẽ... Trần Minh Tân vẫn là...

Trần Minh Tân rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đầu tiên, anh nhìn về phía hai người vệ sĩ: “Các anh đi ra ngoài trước!”

Đợi đến khi bảo vệ đã ra ngoài, anh mới thu hồi ánh mắt, nhưng cũng không nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt.

Anh lui về sau một bước, đảo mắt về một hướng khác, khẽ mím môi, nói: “Là anh để bảo vệ đấu giá, dù sao chúng ra cũng đã có gần ba năm là vợ chồng, em rất thích sợi dây chuyền đó, nhưng không mua nổi, một chút tiền đó đối với anh mà nói, cũng không tính là gì, sở dĩ không đưa thẳng cho em, chính là vì lo lắng rằng em sẽ như bây giờ, vẫn còn ôm hi vọng với anh, điều này khiến anh rất bối rối!”

Những lời nói của Trần Minh Tân dường như rất hợp lý, cũng hoàn toàn không có sơ hở.

Thế nhưng...

Tô Ánh Nguyệt tin lời nói của anh mới lạ!”

Tô Ánh Nguyệt khẽ nâng cằm, cười yếu ớt nói: “Đúng vậy, anh mua được, anh bỏ ra hai nghìn bốn trăm tỷ để đi mua một sợi dây chuyền mà đối với anh không có bất cứ giá trị gì, và sau đó đưa cho một người phụ nữ anh không yêu, đồng thời nghĩ đủ mọi cách để giấu diếm người phụ nữ ấy, sợ cô ấy biết là anh mua, mà anh tốn rất nhiều công sức để làm những việc đó, chính là vì sợ người phụ nữ này nổi lên tâm tư không nên có với anh?”

Trong giọng nói của Trần Minh hàm ẩn sự bất mãn: “Tô Ánh Nguyệt!”

Tô Ánh Nguyệt cũng mặc kệ biểu cảm của anh, tự mình nói: “Em cũng chưa từng biết, tổng tài đại nhân của tập đoàn tài chính Châu Âu LK lại rảnh rỗi như vậy, lại còn có thể giàu tình cảm và chu đáo đến thế, làm sao bây giờ đây, em đúng là ôm hy vọng với anh, em muốn có thể mãi quấn quýt lấy anh!”

Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa tới gần Trần Minh Tân.

Cô nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tân, trong ánh mắt lóe lên sự sáng tỏ và hiểu rõ, khiến Trần Minh Tân có cảm giác như bị nhìn thấu.

Từ tước đến nay, anh và Tô Ánh Nguyệt ở bên nhau, đều là anh nắm vị trí chủ đạo, ở trước mặt anh, Tô Ánh Nguyệt luôn không mạnh mẽ, cũng không có cách nào để mạnh mẽ.

Mà lúc này, vai trò của hai người dường như đã bị đảo ngược.

Tô Ánh Nguyệt trở nên mạnh mẽ, trở nên hùng hổ dọa người.

Mà Trần Minh Tân, lại giống một đứa trẻ mắc lỗi bị bắt được bằng chứng, luống cuống và chột dạ.

Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt liên tục tới gần, khi còn cách anh khoảng mười centimet thì dừng lại

Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào anh, lớn tiếng nói: “Em muốn quấn lấy anh, chính là muốn khiến cho anh bối rối!”

Vừa dứt lời, nước mắt Tô Ánh Nguyệt liền không thể khống chế được mà chảy xuống.

Ngu ngốc!

Cô và Trần Minh Tân đều rất ngu ngốc!

Cô cho là Trần Minh Tân thật sự không yêu mình.

Anh nói tuyệt tình như vậy, biểu hiện giống như rất thật, cho nên cô tin.

Thế nhưng…

Cô nghe lén anh và Phong Hải nói chuyện, anh cũng không đối với cô thế nào hết, dễ dàng bỏ qua cho cô, trả lại cho cô chìa khóa của căn phòng kia.

Mà buổi tối hôm trước cô đến Cảnh Thành, sáng ngày hôm sau anh lại đột nhiên xuất hiện.

Ở trong buổi đấu giá, anh luôn tỏ vẻ không có hứng thú, nhưng nếu như không hứng thú thì tại sao anh phải đi? Anh cũng không phải công tử bột ăn chơi, thấy chỗ nào náo nhiệt liền tới chỗ đó.

Anh không tiếc chi nhiều tiền như vậy để mua sợi dây chuyền đó đưa cho cô.

Trần Minh Tân đã nhắc nhở cô không dưới một lần rằng cô không nên tự mình đa tình.

Thế nhưng Trần Minh Tân tự mình làm những việc này, không phải là không tự mâu thuẫn sao?

Sau này cô sẽ không bao giờ tin những gì Trần Minh Tân nói nữa!

Anh khác những người đàn ông khác, những lời nói trên miệng, mười câu thì tám câu là giả, đều trái với lương tâm, thế nhưng hành động của anh, từ trước đến này không thể nào lừa dối được người khác.

Trần Minh Tân giống như cây cột, cứng ngắc đứng ở đỏ, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Tô Ánh Nguyệt lau nước mắt oán hận nghĩ, nếu cô còn bị anh lừa gạt lần nữa thì cô chính là đồ con heo!

Anh muốn giả vờ, nhưng cô sẽ không để cho anh đạt được mục đích.

Tô Ánh Nguyệt trực tiếp nhào vào trong ngực anh: “Muốn bỏ lại em, không có cửa đâu! Em nhất định quấn lấy anh, anh đi đâu cũng đừng nghĩ vứt bỏ được em! Khốn kiếp!”

Nói hết một câu này, Tô Ánh Nguyệt lại thút thít.

Trần Minh Tân không ôm cô, cũng không đẩy cô ra, giọng nói khàn khàn: “Em thật đúng là cho anh mở rộng tầm mắt, từ trước đến này anh chưa từng gặp người phụ nữ nào tự mình đa tình và mặt dày vô sỉ như em!”

Tô Ánh Nguyệt hơi buông lỏng anh ra, ánh mắt đỏ hồng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đúng vậy, em chính là tự mình đa tình, chính là mặt dày vô sỉ, nên anh đừng có nghĩ đến việc hất em ra lần nữa!”

“Em...” Trần Minh Tân dường như không thể ngờ cô sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Tô Ánh Nguyệt không muốn tiếp tục nghe những lời khó chịu từ trong miệng anh, cô liền nhón chân, hôn lên đôi môi của anh.

Cánh tay nhỏ bé của cô níu thật chặt lấy anh, giống như sợ anh sẽ chạy mất.

Cô hôn Trần Minh Tân không theo quy luật nào hết, vì quá vội vàng nên vô cùng vụng về, nhưng lại kiên định một cách lạ thường.

Cô khép hờ đôi mắt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng mi dài, vì trong lòng chủ nhân còn có sự bối rối nên khẽ rung động, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.

Trần Minh Tân muốn tiếp tục thờ ơ, nhưng anh phát hiện ra rằng mình không có cách nào khống chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.