Số lần Tô Ánh Nguyệt chủ động hôn anh đếm được trên đầu ngón tay, và mỗi lần như vậy, anh sẽ đều không thể nào khống chế được tâm trạng vui vẻ của mình.
Bàn tay vẫn luôn để xuôi bên người anh không thể nào khống chế được liền nâng lên ôm lấy eo của Tô Ánh Nguyệt, một tay khác đỡ lấy phía sau gáy của cô, hôn sau hơn!
Cảm nhận được động tác của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mở hai mắt, trong mắt đều là sự kinh ngạc và mừng rỡ không thể che giấu.
Cô gần như phát khóc lên vì vui sướng.
Trần Minh Tân hôn đến mức xuất thần.
Nụ hôn của anh rất nặng nề, cũng rất bá đạo, cánh tay ôm bên hông của cô không ngừng siết chặt.
Tô Ánh Nguyệt bị anh siết đến mức có chút khó chịu, thế nhưng trong lòng cũng bị cảm xúc vui vẻ bao phủ.
Cô nhắm mắt lại một lần nữa.
Không biết qua bao lâu, Trần Minh Tân cảm thấy dường như lực đạo của mình có lẽ là quá lớn, lúc này mới thả lỏng, khẽ ngẩng đầu lên và rời khỏi đôi môi của Tô Ánh Nguyệt.
Toàn thân Tô Ánh Nguyệt đã xụi lơ, chỉ có thể dựa vào sức của anh để đứng vững, dựa vào ngực anh thở hổn hển, đôi mô đỏ của cô đã hơi sưng lên.
Trần Minh Tân đỡ trán Tô Ánh Nguyệt, đưa một tay ra, ngón tay thương tiếng vuốt ve đôi môi của cô, đôi mắt đen nhánh đều là sự dịu dàng.
Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt chợt đỏ lên, cô cúi đầu xuống không dám nhìn vào anh.
Trần Minh Tân ôm chặt cô hơn một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, sau đó hôn xuống đến mi tâm, sau đó lại tới bên môi…
Lần này, anh hôn đến mức dịu dàng vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình có thể sẽ bị chết đuối.
Cô đối với Trần Minh Tân, thật sự là vừa yêu vừa hận.
Lúc anh dịu dàng, cô hận không thể chết vì anh, thế nhưng khi anh nhẫn tâm, cô cảm thấy sống còn khó chịu hơn chết.
Trần Minh Tân hôn đến khi cảm nhận được vị mặn mặn và ẩm ướt, lúc này mới rời khỏi đôi môi của cô, khẽ nói: “Tại sao lại khóc?”
Tô Ánh Nguyệt chỉ lắc đầu, cô không dám hỏi, tại sao lúc trước anh lại nói những lời vô tình đó, tại sao lại ép buộc cô phải đồng ý ly hôn.
Nhưng cô biết, nhất định không phải vì anh không yêu mình.
Đột nhiên, cô đã nghĩ thông suốt có chuyện.
Lúc ấy, vì Lâm Mộc Tây, khi cô quyết định tạm thời rời xa Trần Minh Tân, Trần Minh Tân vẫn còn mặt lạnh không tình nguyện.
Sau đó, thái độ của anh bắt đầu thay đổi.
Mà khoảng thời gian đó, những việc anh làm hoàn toàn không phù hợp với tính cách của anh, bây giờ nghĩ lại, có trăm ngàn sơ hở, nhưng lúc đấy cô vì chuyện của Lâm Mộc Tây mà buồn bực mất tập trung, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy.
Vân Tiên Tiên, cầm tù, cuối cùng đêm hôm đó anh ép buộc...
Tất cả những việc anh làm hoàn toàn trái với tính cách của anh, mục đích cuối cùng đều chỉ có một, chính là khiến cho cô chủ động đồng ý ly hôn.
Tô Ánh Nguyệt không biết rốt cuộc tại sao anh muốn làm như vậy, nhưng cô không dám hỏi, cô cảm thấy bây giờ anh người có thể ở bên nhau, đã là rất đáng quý.
Cô lắc đầu liên tục, đưa tay lau sạch nước mắt một cách vụng về, hỏi: “Anh vì em nên mới đến Cảnh Thành đúng không?”
Vì vừa mới khóc xong, đôi mắt của cô vẫn còn hơi sưng, giọng nói cũng có chút khàn khàn, lúc này lại bày ra vẻ mặt thận trọng, cả người nhìn vô cùng đáng thương.
Trái tim Trần Minh Tân bỗng nhiên xiết chặt, sau khi đưa cô đến ngồi trên ghế salon, mới ôm cô nhẹ nhàng nói”
Ừm!”
Tô Ánh Nguyệt nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, hai mắt liền sáng lên, ngón tay không khống chế được lại nghịch nút áo của anh, hỏi: “Vậy tại sao anh biết em ở Cảnh Thành?”
Sắc mặt Trần Minh Tân khẽ biến.
Im lặng một lát, giống có chút cam chịu nói: “Anh đưa chìa khóa căn phòng đó cho em, ở trong đó có thiết bị định vị.”
Cố gắng lâu như vậy đến bây giờ thành uổng phí.
Cái này so với khi nói chuyện làm ăn còn khó khăn hơn nhiều.
Nói chuyện làm ăn, ít nhất còn có thể dự đoán thua lỗ hay lợi nhuận hoặc thắng hay thua.
Thế nhưng, người phụ nữ Tô Ánh Nguyệt này lại là biến số lớn nhất, mặc kệ là anh đã sớm chuẩn bị đầy đủ, tưởng tượng ra những khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng, vẫn có những sai lầm.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh: “Vậy sao anh có thể khẳng định sẽ luôn mang theo bên người?”
Trần Minh Tân bắt được hai tay của cô, không nói gì.
Anh đương nhiên biết là cô sẽ luôn mang theo bên người, bởi vì cô ngốc.
Thật ra, anh vẫn luôn cảm thấy, tình cảm của Tô Ánh Nguyệt dành cho anh không quá sâu đậm.
Ánh biết lòng cô mẫn cảm đến mức nào, biết cô vẫn luôn dè dặt đối với anh.
Thế nhưng sau khi làm tổn thương cô như vậy, cô sẽ không nhin được mà kiểm soát anh, để anh ngừng hút thuốc, sẽ tiếp cận anh…điều này có chút không giống cô.
Vì vậy anh cảm thấy rất hạnh phúc, đồng thời cũng cảm thấy suy nghĩ này của mình quá mức ti tiện.
Rõ ràng là chính anh quyết định muốn ly hôn với cô, muốn rời xa cô, muốn cô quên mình, thế nhưng anh lại không thể khống chế được bản thân, hi vọng cô vẫn nghĩ đến anh, hi vọng trong mắt cô chỉ có mình anh.
Con người luôn có những ham muốn ích kỷ của bản thân, cũng vì điều này nên sẽ trở nên tham lam và ti tiện.
Thật lâu sau, Trần Minh Tân mới nói: “Suy đoán.”
Tô Ánh Nguyệt cười sáng lạn, ôm cổ anh và dựa vào trong lồng ngực anh, không nói thêm gì nữa.
Cô cảm thấy dường như mình được sống lại, dựa vào trong ngực của Trần Minh Tân có cảm giác rất chân thực.
...
Tô Ánh Nguyệt trả lại căn phòng của mình, trực tiếp đến ở chỗ của Trần Minh Tân.
Tắm rửa xong, cô nằm ở trên giường, vẫn cảm thấy có chút không được chân thực.
Trần Minh Tân không biết lấy một cốc sữa nóng từ đâu đến, đưa tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
“Cám ơn!” Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc trong giây lát, sau đó liền mỉm cười nhận lấy.
Trên mặt Trần Minh Tân không có biểu cảm gì, nhưng lông mày đang giãn ra chứng minh rằng tâm trạng của anh đang rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở bên cạnh uống sữa, anh mở máy tính làm việc.
Tô Ánh Nguyệt uống xong sữa, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trần Minh Tân đeo kính ôm máy tính chăm chú làm việc.
Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ đang đeo kính của Trần Minh Thân, cảm thấy có chút mới lạ.
Cô tiến tới, tò mò hỏi: “Cái kính này của anh là chống bức xạ máy tính sao?”
Cô biết, Trần Minh Tân không bị cận thị.
Trần Minh Tân cũng không ngẩng đầu lên: “Ừm.”
Sau đó lại bổ sung một câu: “Đi đánh răng đi.”
Tô Ánh Nguyệt đánh răng xong đi ra, Trần Minh Tân đã cất máy tính, sau khi bỏ kính mắt vào trong ngăn kéo liền đi đến phòng tắm tắm rửa.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy kính mắt của Trần Minh Tân rất đẹp, liền muốn lấy ra đeo thử một chút, có thể mua một cặp kính tình nhân.
Nhưng sau khi cô đeo lên, cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Rõ ràng là kính cận, thế nhưng tại sao Trần Minh Tận lại đồng ý là kính chống bức xạ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn về phía phòng tắm, sau đó liền cất chiếc kính vào chỗ cũ, nặng nề nằm lên giường.
Dù cô và Trần Minh Tân đã làm lành với nhau, nhưng cô lại không hề cảm thấy an toàn, cô cảm thấy Trần Minh Tân có thể rời bỏ cô bất cứ lúc nào.
Chuyện gì đã xảy ra với Trần Minh Tân?
Là vì lý do sức khỏe sao?
Thế nhưng nhìn anh cũng không thấy có chỗ nào bất thường?
Cô tin rằng, những người bên cạnh Trần Minh Tân chắc chắn có người biết tình hình của anh.
Đợi đến khi trở về thành phố Vân Châu, đi gặp Nam Sơn một chút, sau đó chút ý xem Trần Minh Tâm có điều gì khác thường hay không.