Cùng lúc này, Doãn Minh Dương và Doãn Minh Tuấn mở cửa vào trong vừa hay thấy diễn cảnh Tịnh Lan vung tay tát Thanh Mộc Tinh đến ngã xuống đất mà trợn tròn mắt.
Nghe tiếng mở cửa Thanh Mộc Tinh biết anh đã đến liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Cô dùng tay ôm phần má của mình đau đớn khóc nức nở.
“Bác gái, hức! Trong bếp bát đũa bẩn quá nhiều nên con rửa có chút lâu thôi, con biết bác không vừa lòng con nhưng bác cứ mắng chửi một mình con, đừng nói những lời không hay về mẹ, mẹ cơn không phải thứ dơ bẩn như bác nói!
Hai mắt Tịnh Lan trợn tròn nhìn Doãn Minh Dương và Doãn Minh Tuấn ngoài cửa. Nghe được lời Thanh Mộc Tinh nói, bà ta tức giận hừng hực trừng mắt hét lớn.
“Sao cô không lấy cái thái độ mất dạy lúc nảy nói chuyện với tôi nữa đi? Đừng giả bộ đáng thương nữa!”
Trước thái độ thịnh nộ của Tịnh Lan, Thanh Mộc Tinh vừa khóc vừa lắc đầu không hiểu.
“Hức, bác gái! Bác nói gì vậy? Con không hiểu!”
Tịnh Lan giận đến lòng ngực lên xuống phập phồng.
“Được! Không hiểu tôi cho cô hiểu!”
Tịnh Lan lại vung tay lên không trung ván một cái tát cực mạnh.
“Chát!”
Cô nhắm chặt mắt, tiếng tát lớn vang vọng nhưng thật kì lạ, trên mặt cô không hề có chút đau đớn ngoài cảm giác đau nhứt của cái tát vừa rồi.
Cô mở mắt ra, trước mặt là bóng lưng cao lớn che chắn. Thanh Mộc Tinh che miệng, mắt trợn tròn, vậy cái tát lúc nảy là Doãn Minh Dương đã chịu thay cô.
Cảm giác tê rát lan tỏa một bên má nhưng Doãn Minh Dương không hề thay đổi sắc mặt. Ánh nhìn lạnh nhạt đặt lên mặt Tịnh Lan.
Bà ta nuốt nước bọt, bàn tay vừa đánh anh run rẩy.
Nhìn tình hình hết sức khó xử này, Doãn Minh Tuấn chạy đến kéo tay mẹ mình.
“Mẹ! Sao mẹ lại ra tay đánh chị dâu?”
Tịnh Lan liếc mắt đến Thanh Mộc Tinh, cất giọng đầy tức giận.
“Là nó không tôn trọng mẹ trước!”
Thanh Mộc Tinh vô tội lắc đầu, ôm lấy cách tay của Doãn Minh Dương nức nở.
“Em...hức...em không có! Minh Dương, em không có chuyện không tôn trọng bác ấy! Em cố gắng nhẫn nhịn mà làm theo yêu cầu của bác gái không muốn gây chuyện, vậy mà bác ấy lại sỉ nhục mẹ em rồi ra tay đánh em!”
Anh lau nước mắt choàng tay ôm cô vào lòng vuốt ve.
“Được rồi, đừng khóc, anh tin em!”
Tịnh Lan giận đến phát run, lớn tiếng với Doãn Minh Dương.
“Vậy con nghĩ mẹ là đang nói dối à? Doãn Minh Dương, con bị nó làm tổn thương một lần còn chưa đủ sao? Lại muốn chui đầu vào cái bẫy của nó, đúng là ngu ngốc!”
Trong lòng Thanh Mộc Tinh tràn đầy lửa giận. Bà ta đúng là không biết xấu hổ, vừa ăn cướp vừa la làng, ngay lúc cô muốn rời khỏi lòng ngực anh cãi lại bà bà ta thì Doãn Minh Dương đã ôm cô ngăn lại, cất giọng lạnh nhạt.
“Con đã thay cô ấy chịu cái tát đó, hi vọng mẹ bỏ qua cho cô ấy. Sau này mong mẹ đừng kiếm chuyện với cô ấy nữa!”
“Nếu không thì sao?”
Bà ta nghiến răng hỏi lại, Doãn Minh Dương nhẹ nhàng đáp.
“Nếu không con sẽ không bao giờ gặp mẹ nữa!”
Lời nói nhẹ bâng này khiến Thanh Mộc Tinh và Doãn Minh Tuấn không tránh khỏi kinh ngạc.
Khi người con nói với mẹ mình câu này sẽ làm người mẹ đau khổ vô cùng nhưng anh biết, đối với mẹ anh, bà ấy không hề đau khổ đến mức đó.
Một người mẹ mà con đi du học cả bốn năm trời không gọi lấy một cuộc điện thoại thì đã biết bà ấy đối với anh như thế nào rồi.
Từ lúc bắt đầu trưởng thành, anh nhận biết được Tịnh Lan không thích anh cho lắm. Đối với Doãn Minh Tuấn, bà ấy luôn yêu chiều, chơi đùa vui vẻ cùng cậu ấy còn với anh thì đối diện bằng một bộ mặt lạnh nhạt.
Chưa bao giờ, Tịnh Lan có một chút cử chỉ yêu thương của một người mẹ dành cho anh, anh chỉ thấy nó hiện diện với một mình Doãn Minh Tuấn mà thôi. Cho nên Doãn Minh Dương nói ra lời này, cũng không quá là khó hiểu.
Anh lại cất lời.
“Kẻ nào động đến Thanh Mộc Tinh, con sẽ không tha cho kẻ đó. Mẹ là mẹ của con, mẹ biết tính con rồi mà!”
Ánh mắt sắc bén lập tức quét lên người của Trịnh Tư Thục cùng Lệ Lâm khiến bọn họ run sợ.
Lâm Lệ sợ liên lụy nên lên tiếng.
“Ừm...nhà tôi có việc bận nên về trước!”
Trịnh Tư Thục cũng không muốn ở lại với tình hình này nên tìm cớ.
“Ờ...lúc nảy chồng tôi bảo về nhà đem tài liệu cho ông ấy, tôi về đây!”
Hai người kia lần lượt ra khỏi cửa.
Tịnh Lan tức đến hô hấp không thông, không để ý đến bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, anh còn dám hâm dọa bà ta trước mặt nhiều người?
Bà ta cười mỉa mai.
“Hay lắm Doãn Minh Dương, ta nuôi con khôn lớn rồi bây giờ để con nói những lời này. Được lắm, tưởng uy hiếp được Tịnh Lan này sao?
Bà ta chỉ tay về phía cửa hét lớn.
“Hai người cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, tốt nhất là đừng để tôi gặp lại!”
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Là mẹ làm sai sao lại đi đuổi anh chị dâu?”
“Câm miệng! Ở đây không đến lượt con lên tiếng!”
Doãn Minh Dương cúi đầu, vẫn giữ một nét mặt từ đầu đến cuối cất lời chào bà.
“Chào mẹ con về!”
Sau đó kéo tay Thanh Mộc Tinh rời khỏi.