Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 107: Chương 107: Súc sinh cũng không bằng




Thấy Thanh Mộc Tinh đang chuẩn bị rửa bát, quản gia Ưu sốt ruột, không biết phải làm sao. Phận người hầu như ông đâu phải dễ sống.

Hôm qua, Doãn Minh Hải đi công tác bên Mỹ, Vương Lệ bị bệnh cao huyết áp, đã được đưa lên núi tìm vị cao nhân bà quen biết để bóc thuốc còn Doãn Minh Tuấn đang làm việc tại công ty.

Ngôi nhà này hiện tại chỉ có một mình Tịnh Lan làm chủ, do đó bà ta mới tác oai tác quái đến như vậy.

Từ hôm qua, không biết vì sao Tịnh Lan đã cho người hầu trong nhà nghỉ tậm hai ngày, cũng không cho quản gia Ưu động đến công việc trong nhà. Ông nào ngờ được hôm nay bà ta gọi Thanh Mộc Tinh đến đây làm tất cả công việc. Thật không hiểu bà ấy đang nghĩ gì trong đầu.

“Kìa Thiếu phu nhân, cô để đó tôi làm!”

Quản gia Ưu cất lời, ông ngại ngùng cúi đầu xin lỗi, nói hết nguyên nhân vì sau căn nhà lại trở nên như vậy.

Thanh Mộc Tinh không bất ngờ, chỉ mỉm cười, cô nói.

“Không sao đâu! Tôi làm được, quản gia đi nghỉ ngơi đi!”

“Nhưng mà...”

“Quản gia Ưu! Ông không sợ phu nhân trừng phạt à? Nên nhớ tôi không phải là một tiểu thư chân yếu tay mềm, những chuyện này tôi đã quen thuộc rồi!”

Ông gật đầu xấu hổ.

“Xin lỗi Thiếu phu nhân!”

Sau đó, ông rời khỏi phòng bếp.

...

___________________

Doãn Minh Dương vừa kết thúc cuộc họp suốt một tiếng đồng hồ tại Doãn thị. Anh bước ra ngoài móc ra chiếc điện thoại mở nguồn, theo thói quen của anh, khi họp hội thì sẽ ngắt máy tránh làm gián đoạn ý kiến thảo luận của người khác.

Nhìn vào nhiều cuộc gọi nhỡ của Tiết Dung, anh nhíu mày nhanh tay gọi lại, rất mau đầu dây bên kia đã bắt máy, Tiết Dung liền báo cáo tình hình.

“Thiếu gia! Mới sáng Phu nhân đã gọi Thiếu phu nhân đến Doãn gia, không biết là vì chuyện gì. Lúc nảy quản gia Ưu có gọi nói với tôi, Thiếu phu nhân đang bị mẹ cậu bắt làm tất cả việc nhà ở đó!”

Nghe bà ấy nói, anh liền chau chặt mày. Thanh Mộc Tinh vẫn chưa hết kỳ sinh lý, Doãn gia rộng thênh thang như cả một khu phố, bắt cô dọn dẹp hết tất cả thì cô làm thế nào? anh còn nhận biết được mẹ mình không hề thích Thanh Mộc Tinh, chắc chắn sẽ làm khó cô.

“Tôi biết rồi!”

Anh tắt máy, nhanh chân cất bước đi, Doãn Minh Tuấn mới vừa rời phòng họp, thấy bộ dạng không bình thường của anh trai liền cất tiếng gọi.

“Anh hai! Làm sao vậy?”

Nghe Doãn Minh Tuấn gọi mình, Doãn Minh Dương ngừng bước trả lời.

“Chị dâu em đang bị mẹ làm khó ở nhà!”

Doãn Minh Tuấn nhăn mặt, sau đó đề nghị cùng về với Doãn Minh Dương.

Cùng lúc này, Thanh Mộc Tinh đã rửa hết bát đũa trong bồn, cô mệt mỏi thở hồng học, hai chân đứng nảy giờ sắp tê cứng, cơn đau quen thuộc lại truyền đến.

Cô chậm rãi ngồi xuống ghế, nhăn mặt ôm bụng mình. Mỗi lần Thanh Mộc Tinh đến tháng đều rất khổ sở, không những bị cơn đau hành hạ mà cái gì cô cũng chẳng làm được, đi đứng còn không xong, nếu hoạt động nhiều sẽ rất đau.

Đặt mông lên ghế chưa được năm giây, tiếng gọi vang vọng của Tịnh Lan từ phòng khách truyền đến.

“Thanh Mộc Tinh! Cô ngủ trong đó luôn rồi à, ra đây tôi bảo!”

Cô cố nén cơn đau đứng lên đi ra ngoài. Ba người đàn bà thấy Thanh Mộc Tinh, chẳng chút hài lòng. Trịnh Tư Thục khinh thường lên tiếng.

“Rữa có vài cái chén mà đến hơn nửa tiếng đồng hồ, sao đảm nhiệm nổi trọng trách làm dâu Doãn gia?”

Thanh Mộc Tinh nheo mi mắt nhìn bà ta.

“Có đảm nhiệm được hay không cũng không liên quan đến Lam phu nhân đây lên tiếng!”

Trịnh Tư Thục không ngờ, Thanh Mộc Tinh trả lời lại mình như vậy, hai mắt bà ta trừng to với cô.

“Cô...Thanh Mộc Tinh, cô dám hỗn láo với người lớn hơn mình? Đúng là cái thứ cha mẹ không biết dạy!”

Lệ Lâm nhếch môi nói thêm.

“Kìa chị Trịnh, chị quên rồi à? Nó đâu có đầy đủ cha mẹ đâu mà dạy!”

Tịnh Lan thong thả vừa uống trà vừa nói.

“Giả lại mẹ cô ta còn là con giáp thứ mười ba, cướp chồng người ta rồi ăn ngủ bậy bạ mới sinh ra cái thứ nghiệt chủng như nó, thứ dơ bẩn sinh ra thứ bẩn thỉu. Thật sự cho nó vào Doãn gia làm dâu quá là mất mặt!”

“Đủ rồi!”

Thanh Mộc Tinh tức giận tột độ trừng mắt nhìn ba người phụ nữ kia, đúng là cá mè một lứa, người nào người nấy đều độc mồm độc miệng như nhau. Bọn họ sai khiến cô, mắng chửi sỉ nhục cô, cô còn chịu đựng được, nhưng dùng những lời lẽ kinh tởm nói về mẹ cô, cô không bao giờ đứng im để lắng nghe.

Trừng mắt nhìn lần lược bọn họ, sau cùng Thanh Mộc Tinh dùng ánh mắt đầy sát khí phóng vào mặt Tịnh Lan, cất giọng chán ghét.

“Tịnh Lan! Đừng quên chuyện xấu mà bà đã làm, dùng mẹ uy hiếp tôi rời xa Minh Dương, nhân cách của bà đúng là cao quý quá nên mới làm ra chuyện hèn hạ như vậy, hại con mình bị chướng ngại tâm lý suốt một năm. Bà nói xem, mẹ tôi và tôi dơ bẩn còn bà là gì? Chắc súc sinh cũng không bằng!”

“Chát!”

Tịnh Lan vung tay tát một cái thật mạnh lên một bên mặt của Thanh Mộc Tinh khiến cô đau đớn mất trọng tâm té ngã xuống đất.

Đôi mắt bà ta chứa đầy lửa giận, Thanh Mộc Tinh dám gọi thẳng tên bà ta, nói bà ta không bằng cả súc sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.