Thanh Mộc Tinh cùng người phụ nữ lúc nảy ngồi trong một góc quán cà phê.
Hai người phụ nữ mắt đối mắt, sát khí phừng phừng. Thanh Mộc Tinh thở dài lắc đầu, chỉ là một tên mặt lạnh cục súc, sao cô gái này lại đâm đầu yêu đắm đuối như thế chứ?
“Nói đi! Tôi muốn nghe những lời ngụy biện của cô có thuyết phục được tôi hay không!”
Chép miệng một cái, bàn tay thon dài với lấy ly nước cam sữa trên bàn, môi ngậm ống hút một lúc.
Người phụ nữ bị cô kéo dài thời gian tức giận đập bàn một cái.
“Mẹ kiếp, giỡn mặt với tôi à?”
Mọi người xung quanh đều chú ý đến tiếng hét của người phụ nữ. Thanh Mộc Tinh kéo cô ngồi xuống buồn bực.
“Cô có biết tôi là người của công chúng hay không? Bình tĩnh mà nghe tôi nói đây!”
Bộ dạng của cô vô cùng nghiêm túc khiến người phụ nữ nửa tin nửa ngờ.
“Tôi và Cung Dực chẳng có quan hệ gì cả. Hôm đó tôi tìm đến anh ta là có chuyện muốn nhờ vả, không ngờ anh ta lại làm khó tôi, bắt tôi uống hết năm chai rượu nồng độ cao, khiến tôi phải nhập viện. Cô có thể đến bệnh viện trung tâm Thừa Châu để xác nhận, chưa kể là nhân viên ở đó nữa!”
Hai hàng mi xinh đẹp của người phụ nữ khẽ nhíu lại ngờ vực.
“Chuyện muốn nhờ vả? Là chuyện gì chứ? Doãn Minh Dương, chồng sắp cưới của cô còn không làm được sao?”
“Nếu làm được tôi nhờ hắn ta giúp đỡ làm gì rồi để đi nhập viện?”
Thở dài một hơi, cô lại nói.
“Cô có nghe đến Tiền Môn chưa?”
“Tiền Môn?”
Người phụ nữ híp mi mắt suy nghĩ.
“Không lẽ cô muốn Cung Vực chỉ đến nơi đó!”
Trước câu hỏi của cô gái, Thanh Mộc Tinh không giấu diếm gật đầu.
“Đúng vậy! Nhưng...cô có biết nơi đó ở đâu không? Làm ơn chỉ tôi, tôi có việc hệ trọng cần làm. Dì tôi đang bị nhốt trong đó, tôi không thể để dì ấy cứ ở bên trong như thế được!”
Ánh mắt lo lắng của Thanh Mộc Tinh làm cho người phụ nữ do dự.
“Cô...nói thật?”
“Vậy cô nghĩ từ nảy đến giờ tôi đều lừa cô sao? Tôi đã nói mình và Cung Dực chẳng có quan hệ gì cả, người tôi có thể thân mật ngoài một mình chồng sắp cưới của tôi ra thì chẳng có ai khác!”
Điều chỉnh lại cảm xúc, Thanh Mộc Tinh dùng hai tay nắm lấy bàn tay của người phụ nữ.
“Xin cô! Nếu biết làm ơn nói ra được không?”
Thái độ van xin này làm người phụ nữ kia động lòng. Tiền Môn là một nơi nguy hiểm, chẳng có lí do gì Thanh Mộc Tinh tự chui đầu vào rọ được, mà nếu có nói dối cũng chẳng có ích lợi gì. Cô biết Cung Dực cũng chẳng hề hứng thú gì với Thanh Mộc Tinh, chỉ là cô ta sợ Thanh Mộc Tinh sẽ quyến rũ Cung Dực, dành mất đi anh ta.
“Tôi cũng không biết! Tuy là hôn thê của Cung Dực nhưng anh ấy lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi, chỉ có một mình tôi đeo báo anh ấy cũng chỉ có một mình tôi tự mình đa tình suốt 5 năm qua!”
Nhìn thái độ buồn bã kia, Thanh Mộc Tinh cũng chẳng khá khẫm hơn, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng buồn, cô đeo bám hắn ta làm gì, cứ sống tốt cuộc sống của mình đâu cần vứt bỏ tôn nghiêm như vậy? Nếu hắn đã không thích cô cứ bám theo hắn thì cũng chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn chán ghét cô hẳn!”
Người phụ nữ cười nhạt đau thương.
“Biết sao bây giờ? Tôi là yêu anh ấy đến sống cũng không cần, chút tôn nghiêm này có đáng là gì?”
Chỉ một lúc trước, Thanh Mộc Tinh còn cảm thấy không ưa được người phụ nữ kiêu căng này nhưng hiện tại trong lòng đã hóa cảm thương.
Chuyện yêu đương vốn dĩ đâu dễ dàng thuận theo ý muốn, giống như chuyện của cô và Doãn Minh Dương vậy, yêu nhau sâu đậm rồi lại xa nhau 8 năm, cứ tưởng cả hai sẽ trở thành người xa lạ không ngờ lại tiếp tục ở bên nhau.
Cô biết người phụ nữ trước mặt không phải là người xấu, chỉ là yêu đến mù quáng, không phân biệt đúng sai.
Điện thoại trong túi sách người phụ nữ reo lên, cô ta nhanh chóng nhấc máy.
“Chuyện gì?”
Không biết người bên kia nói gì, người phụ nữ đáp lại một tiếng sau đó tắt máy nhìn Thanh Mộc Tinh.
“Tối nay Cung Dực sẽ đến Kim Hải, chồng sắp cưới của cô cũng ở đó!”
Thanh Mộc Tinh ngẫm nghĩ một chút rồi vẫy vẫy tay ý bảo cô gái kia kê tai lại mình.
Người phụ nữ khó hiểu nhưng cũng làm theo. Cô thì thầm gì đó vào tai cô ta một lúc thì rời đi, khóe miệng cong lên. Người phụ nữ cắn môi suy nghĩ buông lời.
“Như vậy liệu có được không? Anh ấy không dễ đối phó như vậy đâu!”
Thanh Mộc Tinh lại uống một ngụm cam sữa ngọt mát, tâm tình không vui cũng không buồn.
“Được hay không cứ thử sẽ biết!”
Người phụ nữ quyết tâm gật đầu.
“Được! Tôi tin mình nhất định sẽ thành công!”
Khóe miệng của Thanh Mộc Tinh nhẹ cong lên nhìn người phụ nữ.
“Như thế mới có sức thu phục được Cung Dực chứ! À từ nảy đến giờ nói chuyện nhưng tôi chưa biết tên cô!”
Khuôn mặt người phụ nữ không còn vẻ cau có lạnh nhạt như lúc trước ngược lại còn tươi cười, có lẽ cô ta đã thật sự tin tưởng Thanh Mộc Tinh rồi.
“Tôi tên Tô Tuyết, rất vui được làm quen với cô, Thanh Mộc Tinh!”
Thanh Mộc Tinh cũng mỉm cười bắt tay Tô Tuyết.
“Ừm, rất vui được làm quen!”
...