Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 111: Chương 111: Thu phục hồ ly tinh




Tiếng chuông điện thoại trên bàn kêu inh ỏi, đánh thức giấc ngủ ngon của Thanh Mộc Tinh. Cô buồn bực mở mắt với lấy điện loại, chẳn buồn mở mắt thì đã bắt máy, cất giọng nói say ngủ.

“Ai đó?”

Loa điện thoại lập tức vang lên âm lượng lớn.

“Thanh Mộc Tinh! Đã là mấy giờ rồi mà em còn ngủ hả? Đã quên hôm nay phải đi quay phim mới à? Mau thay đồ biến xuống đây nhanh lên!”

Bị tiếng mắng chửi của Phùng Khê làm cho tĩnh táo, Thanh Mộc Tinh hoàn hồn ngồi xõm dậy tức tốc chạy nhanh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Đến khi ra khỏi cổng nhà, thấy khuôn mặt hầm hầm của Phùng Khê, Thanh Mộc Tinh cố gượng cười nhỏ giọng.

“Chị! Đi thôi!”

Ánh mắt của Phùng Khê nhanh chóng nhìn vào những vết đỏ to lớn lấp ló dưới áo Thanh Mộc Tinh, nhếch môi.

“Đêm qua cũng hăng say thật há! Hèn gì sáng em không có tinh thần thức dậy là phải rồi!”

Nhìn xuống cổ mình, cô nhanh chóng che đi những vết đỏ loang lổ, mím môi ngại ngùng, lập tức lấy phấn từ trong túi sách thoa thoa che đậy. Hôm qua, lúc anh và cô mây mưa chỉ mới buổi trưa, chẳng hiểu sau cô ngủ đến sáng nay vẫn không có tinh thần thức dậy.

_____________________

Đến nơi, Thanh Mộc Tinh chào hỏi đạo điễn, ekip vài tiếng, sau đó được các nhân viên trang điểm kĩ lưỡng.

Có rất nhiều diễn viên đến tìm cô bắt chuyện, hỏi cô đủ thứ câu hỏi, nhưng đều liên quan đến quan hệ giữa cô và Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh chỉ trả lời qua loa cho có lệ. Cô không phải là loại người thích khoe mẻ nên không muốn phô bày chuyện riêng tư của bản thân cho người khác biết.

Bên ngoài bỗng dưng náo động, một toáng người mặt áo đen bước vào trong, đứng sau một cô gái có dáng người cao ráo, diện trên người một chiếc đầm đen ôm sát cơ thể, phô bày đường cong quyến rũ. Trên mặt đeo một cặp kính râm đen che gần hết khuôn mặt, thế nhưng đường nét hai bên sườn mặt không giấu nổi vẻ xinh đẹp kinh diễm kia.

Cô gái váy đen không nói không rằng cùng một đám người áo đen phía sau đi đến chỗ ngồi của Thanh Mộc Tinh.

Xung quanh bàn tán xôn xao không ngớt. Thanh Mộc Tinh nhíu mi mắt nhìn người phụ nữ khó hiểu, bên tai liền nghe được giọng nói lạnh lẽo của cô gái.

“Cô là Thanh Mộc Tinh?”

Không tránh khỏi ngờ vực, cô suy nghĩ một lúc sau đó cũng gật đầu đáp. ngôn tình tổng tài

“Ừm! Là tôi, cô tìm tôi có việc gì?”

Khóe môi người phụ nữ kia khẽ nhếch lên, nâng bàn tay tháo kính râm xuống, khuôn mặt xinh đẹp cũng từ đó phơi bày, nhìn Thanh Mộc Tinh tràn đầy khinh thường.

“Còn có việc gì? Tôi đến đây là để thu phục hồ ly tinh!”

Thu phục hồ ly tinh? Nếu là đến bắt người cướp bạn trai hoặc chồng mình thì đến tìm cô làm gì?

Người phụ nữ nheo mi nhìn cô.

“Cô còn giả bộ ngây thơ? Loại người đi cướp hôn phu người khác, bắt cá nhiều tay, từ Doãn Minh Dương đến Cung Dực cô cũng không chừa một ai. Tôi tự hỏi tại sao ông trời ban cho cô một bộ dạng xinh đẹp như thế lại đi quyến rũ bạn trai của người khác!”

Phùng Khê tức giận chen ngang vào.

“Này! Cô từ lỗ nào chui ra mà đến đây nói xằng nói bậy? Người cũng đẹp mà cái nết kì cục, nhìn bộ dạng cũng không phải nghèo hèn, nên bảo gia đình đưa đến bệnh viện khám thần kinh đi là vừa!”

Hai tên áo đen đằng sau người phụ nữ liền bước ra đi đến bắt lấy Phùng Khê.

“Dám sỉ nhục tiểu thư, không thể tha thứ!”

Một tên áo đen thô kệch vung tay toang váng cái tát vào mặt Phùng Khê, Thanh Mộc Tinh phản ứng nhanh, nắm chặt tay tên kia ngăn lại, cô tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

“Rốt cuộc các người là ai, tự dưng đến đây nói tôi là hồ ly tinh. Nên xem kĩ kẻ các người tìm có nhầm lẫn không đã!”

Người phụ nữ nhếch môi, đưa tay vào trong túi sách móc ra cả sấp ảnh quăng vào mặt Thanh Mộc Tinh.

Những tấm hình rơi đầy trên đất. Cô cúi xuống nhìn rõ những tấm ảnh kia, chẳng phải đó là lúc cô bị Cung Dực ép uống rượu? Vậy người này là vợ hắn ta? Không đúng, Duệ Long từng nói Cung Dực không mê nữ sắc, cũng chưa lập gia đình, làm sao có vợ được, vậy người này là ai?

“Sao? Cứng họng rồi à? Bây giờ đã hiện nguyên hình trước mọi người rồi, còn dám chối cãi?”

“Sự thật không như cô nghĩ! Những tấm ảnh này cũng chẳng chứng minh được gì! Tôi và tên Cung Dực này chẳng có chút quan hệ, lần sau cô nên điều tra kĩ lưỡng một chút rồi hãy đi đánh ghen cũng không muộn!”

Người phụ nữ hết chịu nổi lớn tiếng.

“Câm miệng ngay cho tôi! Nghe cho kĩ đây, tôi là vị hôn thê của Cung Dực, đời này anh ấy chỉ lấy một mình tôi, dừng ngay cái ý định xấu xa của cô lại!”

Thanh Mộc Tinh thở dài bất lực, người phụ nữ này sao không nói lí lẽ chút nào vậy? Cô và Cung Dực kia nào đâu có quan hệ gì, chỉ là nhờ anh ta chút việc cũng làm khó làm dễ, bây giờ còn rước rắc rối đến đây, tức chết đi được.

Nhưng mà cô ta là hôn thê của tên Cung Dực đó, chi bằng...

Ngẫm nghĩ một lúc, việc này cũng chẳng sao cả, chỉ là cô cần chuyển hại thành lợi, trong cái rủi cũng có cái may.

Nhìn vào đôi mắt chứa đầy lửa giận của người phụ nữ, Thanh Mộc Tinh bình tĩnh mỉm cười làm tất cả mọi người ở đây khó hiểu, tình thế khó khăn đang hướng về phía cô, vậy mà còn cười được?

“Cô muốn biết quan hệ của tôi và Cung Dực thì chúng ta cùng nhau nói chuyện riêng!”

“Ai thèm nói chuyện riêng với cô, chỉ nghĩ đến cùng thở chung một bầu không khí với cô là đã muốn buồn nôn rồi!”

Người phụ nữ vẫn cứng đầu, Thanh Mộc Tinh chẳng mảy may gì ngồi xuống ghế vắt chéo chân.

“Được! Nếu cô muốn gắn mác tôi là hồ ly tinh, tôi cũng chẳng làm gì được. Dạo này mọi người bên ngoài đều biết tôi là vợ sắp cưới của Doãn Minh Dương. Chồng sắp cưới của tôi chắc cô cũng biết, giàu có, nổi tiếng anh ấy không thiếu, nếu tôi là một người ham tiền thì không dạy gì đi tìm đến Cung Dực của cô!”

Ngẫm nghĩ những điều cô nói không hề vô lý một chữ, người phụ nữ suy nghĩ một lúc miễn cưỡng chấp nhận.

Trước khi đi cùng cô ta, Thanh Mộc Tinh có dặn dò Phùng Khê xin phép đạo diễn cho cô dời lịch diễn. Cô biết bản thân cũng chưa đến mức có thể để yêu cầu như thế nhưng vì quan hệ giữa Thanh Mộc Tinh và Doãn Minh Dương, bọn người này nào dám hó hé.

Bây giờ, trong lòng Thanh Mộc Tinh thầm cảm ơn Doãn Minh Dương không ngớt, anh đúng là vị thần may mắn của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.