Khi bọn họ xuống máy bay, Lục Tấn đã chờ sẵn ngoài đường hộ tống ba người về biệt thự.
Vừa thấy Dương Nhạc Nhung, Tiết Dung sững sờ.
“Phu...Phu nhân?”
Bà không kìm được nước mắt chạy lại ôm Dương Nhạc Nhung.
“Phu nhân, đúng là cô rồi, tốt quá, phu nhân chưa chết!”
Dương Nhạc Nhung hoảng sợ nép vào người Thanh Mộc Tinh gọi tên cô.
“Tinh Tinh!”
Thanh Mộc Tinh và cả Doãn Minh Dương đều bất ngờ, bà vừa gọi tên cô?
Ôm lấy bà dỗ dành, cô cất lời.
“Dì à, dì không nhận ra đây là ai sao?”
Cất mắt nhìn Tiết Dung, Dương Nhạc Nhung quan sát một lúc thì nhỏ giọng.
“Tiết...Tiết Dung?”
Trong trí nhớ của bà, Tiết Dung là một người phụ nữ trẻ trung, nhưng bây giờ sao đã thay đổi nhiều như thế?
“Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Bà ấy...sao sao hai người tìm được thế?”
Doãn Minh Dương cất lời.
“Một lúc tôi sẽ giải thích rõ cho dì, nhưng dì phải đảm bảo đừng nói cho một ai biết, bây giờ chưa phải lúc!”
...
__________________
Tịnh Lan đang thong thả xem phim, uống trà dưới lầu, một tin nhắn trong điện thoại vang lên.
Chau mày nhìn những bức ảnh trong điện thoại, khuôn mặt bà ta vô cùng khó coi.
Trong ảnh có đến 5 người, Cung Dực, Tô Tuyết, Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh và một người phụ nữ có hình thù quái lạ, bà ta liền hiểu ra mọi chuyện.
Năm xưa, Tịnh Lan nhốt Dương Nhạc Nhung trong Tiền Môn tưởng rằng bà đã chết quách từ lúc nào, không ngờ tên Trình Chương kia suốt bao năm nay giúp bà sống sót.
Lúc Trình Chương gặp mặt bà ta cầu xin thì mới biết được. Nhưng mấy hôm nay người của Vương Lệ theo dõi bà ta sát sao nên không thể tự tiện hành động, thế nào lại trở tay không kịp.
Được lắm, đã như vậy bà ta sẽ chơi đến cùng. Nhấn vào số điện thoại gửi tin nhắn kia, Tịnh Lan lạnh giọng ra lệnh.
“Làm mọi cách trừ khử Dương Nhạc Nhung cho tôi!”
__________________
Mới sáng, Dưới nhà đã có tiếng chuông, Tiết Dung nhanh chân ra mở cửa, bất ngờ khi thấy Doãn Minh Hải trước mặt.
“Ông chủ, sao ông đến đây?”
Doãn Minh Hải bình thản trả lời.
“Tôi chỉ đến xem tình hình của con trai và con dâu thế nào thôi!”
Hôm qua nghe Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh nói hết sự việc, còn dặn dò rằng không được nói với bất cứ ai, bà có chút e dè không biết phải làm sao.
“À...mời ông chủ vào trong!”
Lúc này Doãn Minh Dương đã trong một bộ dạng tươm tấc chuẩn bị đi làm, khi xuống lầu thì thấy ba mình đi vào nhà, anh sựng người một lúc.
Thấy thái độ con trai hơi kì lạ, ông nghi hoặc.
“Sao thế? Không chào đón ba à?”
Anh tiếp tục sãi bước đi xuống cầu thang.
“Làm sao có được! Chỉ là con không ngờ đến ba có thời gian rãnh rỗi đến tìm con thôi!”
Nhẹ gật đầu một cái, ông thở dài.
“Ừm! Xin lỗi, ba không để ý đến con nhiều hơn!”
“Vậy mục đích ba đến đây chỉ để hỏi thăm con?”
“Đúng vậy! Tiện thể xem xét con có ức hiếp con dâu tương lai của ba không. À con bé đâu rồi?”
Ông hướng mắt nhìn lên lầu, Doãn Minh Dương lập tức trả lời ông.
“Cô ấy còn ngủ ạ!”
“Còn ngủ?”
Nheo mi quan sát con trai, ông nghi ngờ lên tiếng gọi Tiết Dung đến hỏi.
“Nói đi, Tinh Tinh đâu rồi!”
Tiết Dung kinh sợ nhìn Doãn Minh Dương một cái rồi nói.
“Thiếu phu nhân ở sân sau vườn hoa ạ!”
Nghi hoặc nhìn hai người, một người nói cô còn ngủ còn một người lại bảo cô ở vườn hoa, chắc chắn có gì đó mờ ám, ông liền đứng lên nhanh chân ra ngoài, vòng qua phía sau khu vườn.
“Ba!”
Lo lắng gọi ông lại, Doãn Minh Dương cất bước đuổi theo.
Doãn Minh Hải dừng bước khi thấy loáng thoáng dáng vẻ của Thanh Mộc Tinh ở đằng xa, bên cạnh cô còn có một người phụ nữ, dáng vẻ hơi gậy guộc.
Chờ đã! Tại sao dáng người này ông thấy quen thuộc đến vậy?
Càng đi đến gần, tim ông đập càng nhanh. Kinh ngạc khi thấy rõ nửa khuôn mặt của người phụ nữ.
“Nhạc Nhung?”
Bông hoa trên tay bị Thanh Mộc Tinh rơi xuống đất, cô kinh ngạc xoay người thấy Doãn Minh Hải đang đứng trước mắt mình.
“Nhạc Nhung!”
Ngay lập tức, ông chạy đến ôm chặt Dương Nhạc Nhung vào lòng, đôi mắt gọng kính đỏ hoe.
“Nhạc Nhung, thật sự là em, là em!”
Ngỡ ngàng nhìn Doãn Minh Dương đang đi đến, thấy ánh mắt của anh có chút phức tạp, cô e dè mím môi nhìn Doãn Minh Hải và Dương Nhạc Nhung trước mắt.
Dương Nhạc Nhung bị dọa cho hoảng sợ, vùng vẫy người thoát khỏi vòng tay của Doãn Minh Hải nhưng ông ôm bà rất chặt nên không thể thoát ra.
“Nhạc Nhung, em không nhớ anh sao?”
Giọng nói dễ nghe này?...
Dương Nhạc Nhung ngẩn mặt nhìn Doãn Minh Hải, bà hoảng hốt cất lời.
“Minh Hải, Minh Hải!”
“Anh đây!”
Bà ôm ông ấy khóc thút thít.
“Minh Hải, con chúng ta, Minh Dương, Minh Dương của em đâu? Minh Dương đâu? Em muốn gặp con!”
Doãn Minh Hải cứng họng đưa mắt nhìn Doãn Minh Dương, đôi mắt ông ngỡ ngàng rõ ràng. Bà ấy...bị sao thế này?
...
Cả bốn ngồi ở sân vườn, Doãn Minh Dương kể hết sự tình cho ông nghe.
Tiếp thu hết tất cả chuyện năm đó, Doãn Minh Hải như chết lặng, bàn tay run run vuốt ve Dương Nhạc Nhung trong lòng. Vợ của ông phải ở dưới tầng hầm đen tối suốt 25 năm không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, còn ông thì sống an lành, để người phụ nữ ác độc kia làm vợ của mình.
Càng nghĩ Doãn Minh Hải càng tức giận chỉ muốn ngay lập tức để Tịnh Lan nhận quả báo nhưng Doãn Minh Dương đã ngăn cản lại.
“Ba! Đây chưa phải là lúc động thủ, trong tất cả chuyện này, Tịnh Lan không thể tự làm được, chắc chắn có người âm thầm đứng sau âm mưu cùng bà ấy, chúng ta phải nhân cơ hội bắt bọn chúng trả giá tất cả!”