Qua ngày hôm sau, mới sáng sớm, Thanh Mộc Tinh đưa Dương Nhạc Nhung đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Doãn Minh Dương đã cử nhiều vệ sĩ của Doãn gia đến bảo vệ hai người bọn họ mới an tâm đi làm.
Duệ Long phụ trách chở Thanh Mộc Tinh và Dương Nhạc Nhung, đằng sau là một đoàn xe màu đen làm giao thông trên đường lưu thông khá khó khăn, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, họ đều tò mò không biết nhân vật trong xe cao quý cỡ nào mà cử nhiều người hộ tống đến như vậy.
Đột nhiên, một đám xe ô tô từ đâu chạy đến chặn trước xe của Thanh Mộc Tinh, Duệ Long chau chặt mày.
“Thiếu phu nhân, chúng đến rồi!”
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên, giao thông hiện giờ quá hỗn loạn.
Người trong đám xe kia đồng loạt đi xuống, nhắm súng về phía xe của Thanh Mộc Tinh ngay tức khắc nổ súng.
Tiếng la ó chối tai của mọi người xung quanh, những phương tiện không liên quan đều hoảng sợ quay đầu xe chạy mất hút.
Cũng may xe của Doãn gia chuẩn bị toàn làm bằng kính chống đạn, những thứ đạn kia đều bị văng ra khỏi xe không một vết xướt để lại.
Tuy thế Thanh Mộc Tinh không khỏi hoảng sợ, lần đầu cô đối diện với con mưa đạn nên không thể nào bình tâm.
Bọn người kia nhận ra được vấn đề, nên không dùng súng nữa trực tiếp dùng gậy đạp vào xe.
Đám vệ sĩ đằng sau nhận ra sự nguy hiểm xông lên đánh nhau với bọn người áo đen.
Tuy bên bọn chúng có súng nhưng không gây ra bất lợi nhiều cho đám vệ sĩ bởi bọn họ mạnh hơn rất nhiều, có thể né tránh vô cùng điêu luyện, chỉ với vài cú đánh đã khiến súng trên tay bọn người áo đen rơi xuống đất.
Đang lúc tình hình có lợi thì không ngờ được, một tên áo đen đột ngột mở cửa xe của Thanh Mộc Tinh ra.
Cô to mắt sợ hãi nhìn hắn không nói nên lời.
Thấy người đàn bà che nửa khuôn mặt ngồi trong xe, tên kia nở một nụ cười gian ác túm lấy tay người đó nhưng không ngờ bị người đó váng cho một cú đấm vào mặt.
Mễ Linh ra khỏi xe vén mái tóc giả lên cười giảo hoặc.
“Ranh con! Muốn bắt bà thì nằm mơ đi!”
Nhìn tên áo đen bị đánh đến không kịp rên rỉ, Thanh Mộc Tinh chật lưỡi cảm thán.
“Cô ấy vậy mà ra tay quá tàn độc!”
Duệ Long khẽ cong môi nhìn dáng vẻ của Mễ Linh.
“Đôi lúc cô ấy còn tàn độc hơn nhiều!”
Quan sát Duệ Long một cái, cô hỏi.
“Anh thích Mễ Linh?”
Mi tâm Duệ Long khẽ lay động, một lúc sau nhẹ gật đầu.
...
Đám người áo đen nhanh chóng bị cảnh sát áp giải vào đồn. Thanh Mộc Tinh thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc này Doãn Minh Dương gọi đến cho cô.
“Tinh Tinh! Em có gặp nguy hiểm gì không?”
Nở nụ cười đắc ý, cô nói.
“Đã bảo với anh sẽ thành công rồi mà! Yên tâm nhé, từ đầu đến chân em đều không bị gì!”
Hôm qua khi bàn bạc kế hoạch, Doãn Minh Dương một mực không cho cô đi nhưng Thanh Mộc Tinh rất cứng đầu, nếu cô không đi thì bọn người theo dõi ngoài biệt thự sẽ nghi ngờ.
Doãn Minh Dương muốn đi theo, cô liền bảo không cần, bởi cô biết khả năng mình sẽ làm được không muốn lúc nào cũng là anh đằng sau hỗ trợ cô.
Chỉ là ngồi trong xe nhìn hai bên đánh nhau, đâu nào khó khăn gì.
“Vậy thì tốt! Mau về nhà nhé! Ba đang ở nhà trong chừng mẹ, anh có cho vệ sĩ bảo vệ xung quanh nhà đảm bảo rất an toàn!”
Cô ngoan ngoãn đáp lời.
“Dạ! Anh làm việc đi, mau về sớm với em!”
...
_____________________
Cố gắng xong xuôi mọi việc nhanh nhất, Doãn Minh Dương đánh xe đến đoàn cảnh sát hỏi tình hình của bọn côn đồ kia.
Cảnh sát trưởng nói với anh rằng bọn chúng khai người sai bọn họ làm ra chuyện này là Tịnh Lan. Cho nên đã có đủ bằng chứng kết tội bà ta.
Lập tức anh dẫn cảnh sát đến Doãn gia. Tịnh Lan kinh ngạc nhìn đám cảnh sát cùng Doãn Minh Dương trước mắt, cơ thể liên tục run rẩy, bà ta đã thất bại thảm hại rồi.
Nhìn thấy đám cảnh sát bắt mẹ mình đi, Doãn Minh Tuấn vô cùng phẫn nộ xong lên ngăn cản nhưng Vương Lệ kịp ngăn anh lại.
Tịnh Lan nhìn mặt con mình lần cuối rồi bị cảnh sát đưa đi.
Doãn Minh Tuấn mất kiểm soát chạy đến túm lấy cổ áo anh hét lên.
“Doãn Minh Dương! Anh bị điên rồi à? Để đám sát bắt mẹ đi, anh đúng là đồ cầm thú, không có tình người!”
Trước thái độ căm phẫn của cậu ta, Doãn Minh Dương chỉ hờ hững nói một câu.
“Bình tĩnh đi!”
Doãn Minh Tuấn cười nhạt một tiếng.
“Bình tĩnh? Ha! Nhìn thấy mẹ mình bị bắt anh bảo tôi bình tĩnh? Sao anh lại đối xử như thế với mẹ?”
Vương Lệ kéo tay Doãn Minh Tuấn khuyên ngăn.
“Minh Tuấn! Tất cả không phải như con nghĩ!”
Vung tay ra khỏi lòng bàn tay của bà, Doãn Minh Tuấn lớn tiếng.
“Bà suốt ngày cứ dung túng anh ấy muốn làm gì thì làm. Mẹ tôi ở trong căn nhà này bị tất cả mọi người đối xử lạnh nhạt như thế suốt bao nhiêu năm qua tôi còn chưa nói gì, vậy mà hôm nay bảo cảnh sát đến bắt bà ấy đi, các người đúng là đồ máu lạnh!”
Nói rồi, cậu ta nhanh chân chạy lên lầu. Vương Lệ nhìn theo bóng dáng của Doãn Minh Tuấn lo lắng thở dài.
“Đúng là gia môn bất hạnh!”