“Nhạc Nhung! em đói chưa?”
Dương Nhạc Nhung lắc đầu, bà cầm tấm ảnh của mình và Doãn Minh Hải đang bế Doãn Minh Dương lúc nhỏ ngắm nhìn, cười vô cùng tươi, lắc đầu nói với ông.
“Em không đói! Nhưng mà Minh Dương chắc là đói lắm, anh bế thằng bé ra để em cho nó uống sữa!”
Ánh mắt Doãn Minh Hải có chút né tránh. Biết bà vẫn chìm trong quá khứ của trước đây, ông không muốn bà đau lòng nên giả vờ phối hợp.
“Ừm...thằng bé được Tiết Dung cho uống sữa rồi, đang được cô ấy ru ngủ trong phòng, em đừng lo!”
Dương Nhạc Nhung mím môi suy nghĩ.
“Đúng rồi nhỉ? Lúc nảy em còn nhờ Tiết Dung cho Minh Dương uống sữa mà, em thật đãng trí!”
Ông tràn đầy nuông chiều xoa đầu bà.
“Được rồi! Em xem Tinh Tinh đi, nảy giờ chúng ta không để ý đến con bé gì hết, con bé rất buồn!”
Thanh Mộc Tinh đang mải mê nhìn ba mẹ chồng tương lai tình cảm với với nhau thì đột nhiên được nhắc đến, cô mỉm cười với họ.
Dương Nhạc Nhung to mắt nhìn cô, bà không biết cô là ai nhưng bà rất có thiện cảm với cô nên khẽ mỉm cười, chỉ tay vào tấm ảnh nói chuyện với Thanh Mộc Tinh.
“Cô nhìn xem, con trai tôi có dễ thương không?”
Cô gật đầu nhìn đứa trẻ mủm mỉm trong vòng tay của Dương Nhạc Nhung. Nhìn thấy bà lúc ấy rất trẻ trung, xinh đẹp, một vẻ đẹp kinh diễm đến khó tả.
Nhìn lại bà hiện giờ, Thanh Mộc Tinh có chút chạnh lòng. Lại đưa mắt sang nhìn ba chồng tương lai lúc trẻ, đúng thật ông có vài nét giống Doãn Minh Dương, khí chất trời sinh này đúng thật được anh hưởng trọn.
Cô mỉm cười cất lời.
“Rất dễ thương, chắc chắn lớn lên cậu bé rất thông minh và đẹp trai!”
Nghe con trai mình được khen, Dương Nhạc Nhung vô cùng vui vẻ. Bà nhìn chằm chằm Thanh Mộc Tinh một lúc rồi mỉm cười.
“Cô gái! Cô thật xinh đẹp, tiếc là con tôi còn nhỏ, sau này lớn lên tôi phải tìm một cô con dâu xinh đẹp như cô!”
Được mẹ chồng tương lai nói ra câu này, đáy lòng Thanh Mộc Tinh như nở hoa, bà đâu biết được cô chính là cô con dâu tương lai của mình chứ.
Từ đằng xa, Doãn Minh Dương đứng ngắm nhìn gia đình nhỏ của mình, có ba, có mẹ, có vợ, chỉ thiếu một đứa con, khóe môi không nhịn được mà cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Doãn Minh Hải thấy Doãn Minh Dương đứng đấy, khóe mắt ông thâm trầm, lại nhìn đến Dương Nhạc Nhung, con trai của bà ấy đã lớn đến như thế, đứng trước mặt bà thậm chí là sắp lấy vợ nhưng bà cứ nghĩ anh còn bé nhỏ trong vòng tay, ông chẳng biết làm sao cho bà hiểu, hiện tại đã qua 25 năm trời, nhưng trí óc bà dường như dừng lại ở 25 năm trước kia nhưng có lúc mơ mơ màng màng không rõ ràng.
____________________
Doãn Minh Tuấn đang bực dọc trong phòng, cứ nghĩ đến mẹ bị chính anh mình hãm hại, cậu vô cùng tức giận đập phá hết đồ đạc trong phòng.
Đột nhiên điện thoại reo lên, cậu ghét bỏ bắt máy.
“Chuyện gì?”
Giọng đàn ông trung niên vang lên từ loa điện thoại.
“Muốn cứu mẹ cậu thì 4 giờ chiều đến khách sạn Thịnh Hưng phòng 104 gặp tôi!”
“Ông là ai?”
Chưa kịp nói xong thì người kia đã cúp máy để lại tiếng tút dài.
Doãn Minh Tuấn nhăn mặt khó hiểu. Người này là ai? Tại sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ hắn liên quan đến chuyện mẹ cậu bị bắt vào tù?
__________________
“Đến rồi?”
Đưa mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đang vắt chéo chân ngồi trên sopha, trên người mặc áo choàng ngủ của khách sạn, Doãn Minh Tuấn lên giọng.
“Ông hẹn tôi đến đây làm gì?”
Ông ta chỉ tay về phía đối diện.
“Cậu ngồi đi!”
Doãn Minh Tuấn nhìn đi hướng khác cất lời.
“Tôi không rãnh ngồi ăn bánh uống trà cùng ông! Nói nhanh đi!”
Uống một ngụm trà, ông ta thong thả nói.
“Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện!”
Bực dọc ngồi lên sô pha, Doãn Minh Tuấn hằn học.
“Ông nói đi!”
Quan sát Doãn Minh Tuấn một lúc, người đàn ông đưa tay ra giới thiệu bản thân.
“Tôi là Nghiêm Đạt, vinh hạnh khi được biết cậu!”
Nhìn tay ông ta một cái, cậu tỏ ý không vui.
“Rốt cuộc ông muốn gì? Tại sao nói có cách cứu mẹ tôi?”
Bị Doãn Minh Tuấn từ chối phũ phàng, Nghiêm Đạt thu tay lại gượng cười.
“Rất tốt! Rất có khí chất!”
Doãn Minh Tuấn tức giận đứng dậy.
“Nếu ông vẫn cứ nói nhãm tôi sẽ không tốn thời gian ở đây nữa!”
Nghiêm Đạt thở dài.
“Được rồi! Ngồi xuống ghế đi, tôi sẽ nói cho cậu biết!”
Thấy Doãn Minh Tuấn đã bình tĩnh lại ngồi xuống ghế, Nghiêm Đạt bắt đầu nói.
“Cậu biết tôi là ai không?”
Không nhiều lời, cậu ta đáp.
“Không!”
Đối với thái độ khinh thường này, Nghiêm Đạt không chấp nhất tiếp tục cất lời.
“Tôi là chủ của tập đoàn ED, bạn cũ của ba cậu!”
Nheo mi với ông ta, cậu nói.
“Liên quan gì đến chuyện của mẹ tôi!”
Chật lưỡi một cái, Nghiêm Đạt bắt đầu vào vấn đề.
“Liên quan chứ! Mẹ cậu với ba cậu sống không hạnh phúc, ông ta luôn lạnh nhạt với bà ấy, không bao giờ đụng chạm vào người Tịnh Lan!”
Ánh mắt Nghiêm Đạt đen láy quan sát Doãn Minh Tuấn rồi tiếp tục kể.
“Một lần, cô ấy muốn sinh một đứa con để lấy tình thương của Doãn Minh Hải nên đã hạ thuốc trong đồ ăn của ông ta, thành công đạt được ý muốn. Nhưng lần đó Tịnh Lan không hề thụ thai thành công. Túng quẫn quá, bà ta đã nhờ tôi cho một đứa con, nên mới hình thành ra cậu!”
Doãn Minh Tuấn bật cười một tràng dài.
“Ông có biết bịa chuyện không vậy? Không động vào người mẹ tôi? Vậy anh tôi từ đâu ra? Tưởng tôi là con nít lên ba dễ dàng tin lời?”
Mặc kệ thái độ của cậu, Nghiêm Đạt nói ra những lời không thể ngờ.
“Doãn Minh Dương không phải con ruột của Tịnh Lan, cậu ta là con vợ trước của Doãn Minh Hải!”