Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 120: Chương 120: Gặp Mặt Bò Cạp Chúa




Lại đi một đoạn kế tiếp, bỗng một luồn ánh sáng chiếu vào mắt, từ đâu ra vô số chiếc lá màu đen xẹt qua vai của bốn người. Lập tức ánh sáng mất hút, từ vết thương trên vai lan tỏa ra khắp cánh tay đều là màu đen.

“Sao thế này?”

Tô Tuyết sợ hãi nhìn màu đen chiếm lĩnh cánh tay, cơn ngưa ngứa đau buốt tỏa ra mà sợ hãi.

Cung Dực nhanh chóng đưa cho ba người kia chiếc lá mà cây ăn thịt người vừa nảy tặng nói nhanh.

“Mọi người đưa chiếc lá vào miệng vết thương, mau lên!”

Đồng loạt đều đặt chiếc lá lên vai mình, màu đen như có phép thuật biến mất tức khắc.

Thanh Mộc Tinh không thể ngờ được, nhìn chiếc lá bằng con mắt khó lường.

“Rốt cuộc là sao? Tôi không tin trên đời này có phép thuật!”

Cung Dực lại giải thích.

“Chiếc lá này là thuốc giải của những chiếc lá độc kia thôi! Nếu không có nó, chúng ta chưa đến một phút là đã mất mạng!”

Tô Tuyết nhăn mặt.

“Đúng là cái nơi này nguy hiểm chết được!”

Mỉm cười nhìn cô gái, hắn hỏi.

“Giờ em đã hối hận rồi phải không?”

...

Lại đi tiếp một đoạn đường dài, trước mắt đã là một vách đá, Cung Dực dùng bốn chiếc lá dán vào vách đá trước mặt rồi gõ bốn cái, vách đá liền mở ra, lại một thứ ánh sáng kì lạ sọc vào mắt.

Trước mặt họ, vô số con bọ cạp to lớn xuất hiện.

Cung Dực cúi đầu chào chúng một cái, móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ vàng có hình thù và chữ cái kì lạ, kính cẩn nói.

“Thưa ngài Scorpion, tôi là gia chủ của Cung gia hôm nay xin mạng phép đến đây vì có việc quan trọng cần phải làm, xin ngài cho phép chúng tôi vào trong!”

Đột nhiên, đám bò cạp dạt ra xếp thành hai hàng ngũ, một con bọ cạp chúa to lớn kinh khủng khiếp xuất hiện làm Thanh Mộc Tinh và Tô Tuyết run cả người.

Con bò cạp kia nhìn tấm thẻ vàng một cái, đầu nó khẽ gật, sau đó sang một bên, nhường đường cho bọn họ.

Cung Dực nhìn vào bản đồ, phát hiện gì đó gì lạ, lại xin con bò cạp chúa.

“Ngài có thể để bốn chúng tôi vào trong được không?”

Con bò cạp lắc lắc cái càng to lớn, tỏ ra không đồng ý.

“Chuyện gì vậy?”

Cung Dực khó xử trả lời Doãn Minh Dương.

“Ở đây có ghi chỉ cho tối đa hai người vào trong, nếu nhiều người, bọ cạp chúa sẽ tự lựa chọn người trong, người không được chọn bắt buộc phải ở đây chờt đợi nếu không làm đúng sẽ bị tất cả bọ cạp tấn công!”

Doãn Minh Dương nhíu chặt mày, rốt cuộc lúc xưa làm sao Cung gia có thể tạo ra nơi này vậy chứ? Anh chủ động hỏi con bọ cạp kia.

“Vậy tôi cùng Cung Dực vào trong, hai người phụ nữ này, xin nhờ các vị bảo vệ giúp!”

Con bọ cạp chúa này chính là ghét người khác ra lệnh cho nó nhất, nó giậm hai chân thủng một lớp đất, khói bụi mù mịt.

Cung Dực liền cất lời xin lỗi nó.

“Xin ngài bớt giận, bạn tôi không hiểu tính của ngài, mời ngài chọn cho!”

Trước sự hồi hợp của mọi người, con bọ cạp hung hẵng này khôi phục sắc thái. Đưa cặp mắt quái dị chỉ càng vào Doãn Minh Dương sau đó nhìn qua Thanh Mộc Tinh chỉ vào cô.

Cung Dực bàng hoàng.

“Ngài có thể xem xét lại không?”

Nó lại tức giận giậm một phát nữa, nếu Cung Dực không phải là gia chủ Cung gia, nó đã kẹp nát cả bốn người từ lâu rồi.

Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh nhìn nhau, tay nắm tay, tin tưởng cả hai sẽ vượt qua tất cả.

Cô tự tin nói với hai người kia.

“Hai người yên tâm, tôi và Minh Dương chắc chắn sẽ cứu được người!”

Tô Tuyết thở dài gật đầu chúc cô một câu may mắn. Còn Cung Dực đưa cho Doãn Minh Dương ba lô cùng bản đồ, tuy anh không hiểu chữ của nó nhưng cũng hiểu sơ về hình vẽ.

“Chúng tôi đây!”

Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh vừa đi thì vách đá đống lại, bây giờ chỉ còn lại hai người.

Mà may mắn, ở đây không cần ánh đèn pin mà có ánh sáng từ đâu không biết. Họ đi cả một tiếng đồng hồ, rã cả chân nhưng chẳng thấy gì.

Nhìn bản đồ, anh cất lời.

“Hình như còn khá là xa, hai chúng ta nghỉ ngơi một lúc!”

Cô mệt mỏi gật đầu đồng ý, cùng anh ngồi xuống vách đất.

Tựa vào vai Doãn Minh Dương nghỉ mệt, cô được anh ân cần dùng khăn giấy lau mồ hôi.

Nhìn cô cực khổ tìm người như thế, anh thắc mắc.

“Người dì này của em rốt cuộc vì sao bị đưa vào đây?”

Đang lúc sắp thiếp đi thì nghe câu hỏi này của anh, Thanh Mộc Tinh tĩnh ngủ hẳn, nhìn thẳng vào sườn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông, tia mắt có chút khó nói, nhưng cô không muốn giấu anh chuyện này nữa.

Chắc là đã đến lúc nói ra sự thật rồi, chỉ mong anh sẽ bình tĩnh chấp nhận nó.

“Dương! Thật ra người em muốn cứu không phải dì của em!”

“Em nói sao?”

Anh đẩy hai vai cô ra, mặt đối mặt với mình, nếu không phải dì của Thanh Mộc Tinh vậy là ai chứ? Vì sao lại giấu anh?”

Thanh Mộc Tinh cắn lấy môi, quyết lấy hết can đảm nói hết tất cả.

“Thật ra người em muốn cứu chính là...là mẹ của anh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.