Đôi mắt anh khẽ híp lại khó hiểu. Mẹ của anh? Cô nói gì chứ? Tịnh Lan vẫn còn đang sống sờ sờ ở nhà họ Doãn, cô lại bảo đi cứu mẹ anh là như nào?
Biết rằng Doãn Minh Dương không hiểu lời mình nói, Thanh Mộc Tinh nắm lấy bàn tay của anh kể lại tất cả.
“Dương! Em biết khi nghe điều này, anh sẽ rất khó tin nhưng mà bây giờ em sẽ nói tất cả sự thật cho anh biết, Tịnh Lan không phải mẹ ruột của anh, người mẹ đứt ruột sinh ra anh tên là Dương Nhạc Nhung!”
Đôi mắt Doãn Minh Dương chứa đầy sự kinh ngạc, cơ hồ không tiếp thu hết lời cô nói. Thanh Mộc Tinh cắn lấy môi một cái e dè cất lời.
“Lúc xưa, khi anh được một tuổi, Doãn gia mở tiệc mừng, nhân lúc đó Tịnh Lan bày ra một kế hoạch hoàn hảo bắt anh đi uy hiếp mẹ anh. Sau đó bắt bà ấy nhốt vào nơi này, rồi đóng vai một người bạn thân chứng kiến tất cả cứu anh khỏi bọn bắt cóc. Bảo rằng mẹ anh để lại di nguyện muốn ba anh cưới bà ta chăm sóc anh khôn lớn. Trình Chương mà lúc nảy em nói là người yêu đơn phương mẹ anh, suốt 25 năm đều ở trong khu rừng này vì mạng sống của bà ấy, đến lúc không chịu được mẹ anh sống cuộc sống ở nơi ghê rợn này nữa, ông ấy mới đến thành phố cầu xin Tịnh Lan nhưng mấy ngày sao đã bị bà ấy thủ tiêu!”
Thở dài một tiếng, cô tiếp tục nói.
Em không hiểu vì ông ấy làm như thế nữa, rõ ràng ông ta có thể tự mình đưa mẹ anh khỏi đây cơ mà, chắc rằng có gì đó đằng sau nữa mà chúng ta không hề biết!”
Cảm thấy bàn tay to lớn trong tay cô đang run rẩy, Thanh Mộc Tinh vô cùng đau lòng, nhưng cô muốn nói tất cả với anh, nói ra bộ mặt xấu xa của Tịnh Lan.
“Lần trước lúc em lừa anh đi Thừa Châu, là em đến nhà Trình Chương hỏi tung tích của mẹ anh, nên Tịnh Lan mới cho người giết chết ông ấy! Bà ta là một con người tàn độc, em không muốn bà ta dùng cái mác làm mẹ lừa anh, lừa cả nhà họ Doãn nữa!”
Nắm chặt lấy tay anh, Thanh Mộc Tinh rơi nước mắt.
“Minh Dương! Tin em đi, em nói thật, bà ta không phải mẹ anh!”
Bàn tay Doãn Minh Dương giật mạnh lại, đôi mắt đầy nộ khí nhìn Thanh Mộc Tinh quát lớn.
“Đủ rồi!”
“Minh Dương!”
Thanh Mộc Tinh không biết làm sao, điều cô sợ nhất đã xảy ra, Doãn Minh Dương đã không tin lời cô nói.
Trong người anh kích động không thôi, anh thở hòng học kiềm chế cơn thịnh nộ trong người nhưng không được.
Không có gì trút giận, Doãn Minh Dương nắm tay thành đấm, đập mạnh vào vách đá một cái.
Hoảng hốt nhìn những đốt tay của anh chảy máu, Thanh Mộc Tinh liền nắm lấy xem xét.
“Dương! Anh bình tĩnh đi, sao anh không tin lời em nói chứ? Em thề với anh chuyện em nói là sự thật, anh có thể hỏi lại bà nội!”
Giật mạnh tay mình lại một lần nữa, anh căm phẫn hét lớn.
“Câm miệng! Chuyện như vậy em dám giấu anh đến tận bây giờ? Trong khi mẹ anh đang sống dở chết dở trong cái hang này, em không nói cho anh biết lấy một tiếng còn tự mình mạo hiểm đến đây. Thanh Mộc Tinh! Em tưởng mình tài giỏi tự giải quyết chuyện này một mình nên biến anh thành kẻ ngốc nghếch, vô dụng đúng không? Có biết em quan trọng với anh cỡ nào không hả? Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh phải sống sao đây? Em muốn anh như 8 năm trước tự tử một lần nữa có đúng không?”
“Dương!”
Cổ họng cô ứ nghẹn khóc không thành tiếng. Vậy là anh không hề không tin cô, người sai lại chính là bản thân, chính cô tự biến anh thành kẻ vô dụng, không cho anh biết mẹ mình là ai, mẹ mình đang chịu những khó khăn gì. Tất cả là tại cô ngu ngốc mới làm anh kích động đến như thế.
“Dương! Em sai rồi, là em không tốt. Dương! Xin anh đừng giận em!”
Doãn Minh Dương nhìn con đường đằng xa cười nhạt một tiếng.
“Lúc nào em giấu anh điều gì, đến lúc anh phát hiện cũng nói ra câu này. Em nói đi, đến khi nào em mới chịu không giấu anh chuyện gì nữa đây? Anh luôn tin tưởng em, không giấu giếm em bất cứ một cái gì, còn em hết lần này đến lần khác lừa gạt anh. Đến chuyện mẹ anh em cũng không nói với anh, em biến anh trở thành một thằng vô dụng, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ để mặt mẹ mình ở cái nơi hoang tàn này!”
“Dương!”
Nước mắt rơi đầy trên má, cô không biết phải nói lời nào, chỉ ôm anh thật chặt rồi gọi tên anh.
“Dương! Em thật sự không tốt, nhưng em chỉ sợ anh đau lòng, em không hề muốn giấu giếm anh, thà tự mình tìm mẹ cũng không muốn anh buồn. Nhưng em đã sai rồi, em không nên như vậy! Hức, Dương! Xin anh tha thứ cho em, em hứa sau này sẽ không như vậy nữa!”
Nhìn cô khóc lóc thảm thương trong người mình, lại nghe những lời giải thích của cô, biết cô chính là vì anh tất cả, lại bị Thanh Mộc Tinh làm cho mềm lòng.
Bàn tay lau đi nước mắt cho cô, vẫn như những lúc trước không muốn trách cô thêm nữa, người con gái này đúng thật đáng giận cũng đáng thương khiến anh chẳng biết dùng loại cảm xúc gì đối diện nữa.
“Được rồi! Mong em nhớ đến lời hứa ngày hôm nay của mình!”
Nghe lời anh nói, cô vô cùng cảm động, ngẩn khuôn mặt đầy nước mắt gượng cười.
“Dương! Cảm ơn anh!”
Hôn xuống cái trán nhỏ của Thanh Mộc Tinh một cái, nội tâm anh hoảng loạn vô cùng, nghĩ về người mẹ của mình. Như thế suốt hai mươi mấy năm, anh chưa hề có được tình yêu của một người mẹ? Luôn coi một người phụ nữ độc ác kia là người sinh ra mình mà không hề biết mẹ mình sống ở một nơi tăm tối, đáng sợ thế này.
Vote
61
1891
Tar Là Hana
Đúng zồi! Zậy anh nên thủ tiêu người mẹ kia của anh càng sớm càng tốt nhe:)))