Thanh Mộc Tinh nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không biết vì quá ngủ say hay suy nghĩ quá nhiều mà cô đã đi vào giấc mơ.
Cô thấy bản thân đang đi trên một con đường hoang vắng, cây cối um tùm, cô tò mò nhìn ngó xung quanh thì thấy phía trước là cái hang được bao phủ nhiều rong rêu, cỏ dại bao quanh.
Cảnh vật hoang vu này làm Thanh Mộc Tinh cảm thấy vô cùng sợ, cô nhìn cái hang trước mắt thì tò mò, tuy trong lòng có sợ sệt nhưng không biết sau bản thân lại có gan đi vào bên trong.
Cô cất từng bước chậm rãi đi vào, vì bây giờ là ban ngày, ánh nắng chói chang chiếu vào vô cùng sáng.
Thanh Mộc Tinh càng đi càng sợ, gần đến cuối hang, cô kinh hãi hét lên.
“Áaaaa!”
Cô sợ đến mức tái mặt, chân run rẩy đứng không vững liền ngã xuống đất.
Người Thanh Mộc Tinh run cầm cập, cô thầm động viên bản thân phải hết sức bình tĩnh. Đôi mắt một lần nữa hướng đến người đầu tóc rũ rượi mà lúc nảy mình mới thấy, cố quan sát thật kĩ.
Đó là một người phụ nữ, do đầu tóc rối tinh rối mù nên cô không thể thấy mặt nhưng đồ trên người của bà ấy vô cùng rách rưới, cũ kĩ, thậm chí có cả nấm móc, nhiều chỗ lộ cả da thịt, người thì lấm lem bùn đất trong rất ghê tợn, nếu nhìn sơ qua, cô còn tưởng là một con thú chứ không phải con người.
Người phụ nữ này đang co ro trong một góc, hay tay ôm vòng qua đầu gối trong vô cùng chật vật. Thanh Mộc Tinh không biết bà ấy ở đâu đã bao lâu rồi và tại sao lại ở một nơi tối tâm như thế.
Đột nhiên trong hang lại xuất hiện một người, bước ra từ phía bên kia, đó là...Tịnh Lan.
Tại...tại sao bà ta lại xuất hiện ở đây? Thanh Mộc Tinh khó hiểu, thân thể không biết sao lại vô lực cứng đờ.
Cô thấy Tịnh Lan chậm rãi đến gần người phụ nữ đó, bà ta quỳ một gối xuống, đôi mắt hung ác trợn trắng kéo tóc người kia, người phụ nữ đau đớn hét lên.
Giọng nói thâm độc của Tịnh Lan vang vọng cả hang động: “Dương Nhạc Nhung! Hai mươi lăm năm ở đây, sao mày vẫn sống được vậy hả?”
Thanh Mộc Tinh định đi đến cứu giúp người phụ nữ nhưng không biết vì sao mà đôi chân nhũn ra, chẳng có chút sức lực.
Nhưng...nhưng mà, người phụ nữ đó tên là Dương Nhạc Nhung? Cô lại nhớ đến lúc bà nội nói với cô mẹ anh tên là...Dương Nhạc Nhung. Không lẽ...
Nghĩ đến đây cả người Thanh Mộc Tinh run rẩy kịch liệt, bà ấy...đã ở đây suốt 25 năm rồi? Tại sao một con người có thể sống tàn tạ ở đây suốt khoảng thời gian dài đến thế?
Chưa kịp bình tĩnh thì cô lại nghe tiếng cười vang vọng đinh tai nhứt óc, tiếng cười như tiếng ác quỷ dưới địa ngục, khiến Thanh Mộc Tinh sởn gai óc.
“Dương Nhạc Nhung! Mày biết không, người chồng yêu thương mày lúc trước hiện giờ đã là chồng của tao, đứa con yêu dấu của mày bây giờ cũng là con của tao, con dâu Doãn gia quyền cao chức trọng của mày lúc trước bây giờ cũng là của tao! Háhhaha! Thằng con yêu dấu của mày nó còn không biết mày là ai, sống trên thế giới này không nữa, nhưng mà tiếc thật, nó chưa kịp biết mày là ai thì sắp tới sẽ đi xuống suối vàng rồi!”
Bà ta tiếp tục cười điên dại.
“Hay là...tao đây trỗi dậy lòng tốt để hai mẹ con mày đoàn tụ nhé, có được không?”
Thanh Mộc Tinh có một linh cảm vô cùng xấu, cô trừng mắt nhìn bà ta rút con ra giơ lên cao.
Cô vô cùng kinh hãi, dùng hết sức lực đứng dậy nhưng không thành, mắt liền thấy được cảnh tượng kinh hoàng.
Tịnh Lan đâm liên tục lên người của Dương Nhạc Nhung, bà ta cười điên cuồng như một con ác quỷ đội lốt người, Dương Nhạc Nhung thảm thương la hét, máu từ trong người chảy be bét xuống đất.
Thanh Mộc Tinh trừng mắt thấy Dương Nhạc Nhung như chìm trong vũng máu, bị con dao trên tay Tịnh Lan đâm liên hồi không hề ngừng lại một phút một giây nào, cô có thể thấy rõ ràng trên người của Dương Nhạc Nhung khắp nơi đều là máu hòa lẫn với thịt nát bấy.
“Đừng! Đừng đâm nữa! Dừng lại đi! Bà ấy sẽ chết mất! Không! Dừng lại! Có ai không? Làm ơn cứu với!
Thanh Mộc Tinh khóc la dữ dội nhưng dường như chẳng có ai nghe thấy, chẳng có ai nhìn thấy cũng chẳng có ai để ý đến cô.
“Thanh Mộc Tinh! Thanh Mộc Tinh! Tỉnh lại đi!”
Doãn Minh Dương lay người cô dậy, liên tục gọi tên cô.
Thanh Mộc Tinh lập tức mở mắt ra, trên trán cô lúc này đều dầm dề mồ hôi. Trong đôi mắt cô là sự kinh hãi tột cùng, sau đó nhìn thấy Doãn Minh Dương trước mắt, Thanh Mộc Tinh như tìm thấy cọng rơm cứu mạng liền ngồi dậy ôm chặt lấy anh.
Cô cất lời nói sợ sệt, khó hiểu: “Làm ơn! Cứu...cứu bà ấy, bà ấy sẽ chết mất!”
Doãn Minh Dương chau mày không tiếp thu được lời nói của cô. Bà ấy trong lời cô nói là ai kia chứ?
Lúc nảy, anh mới vừa xử lí xong công việc là đã tầm 1 giờ khuya, không ngờ đi ngang qua phòng cô thì nghe tiếng khóc la vang dội, anh biết cô đã gặp ác mộng liền đi vào đánh thức.
“Bình tĩnh! Có tôi ở đây rồi!”
Anh nhẹ nhàng vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cô trấn an. Hơi thở Thanh Mộc Tinh nặng nề, một lúc sau đã phục hồi tinh thần, thì ra đó chỉ là giấc mơ, nhưng sau lại chân thật đến thế? Lẽ nào...là thật.
Cô đờ đẫn nghĩ ngợi, khuôn mặt bất an đến Doãn Minh Dương cũng có thể nhận ra ngay, rốt cuộc đó là giấc mơ gì mà Thanh Mộc Tinh lại sợ hãi đến như vậy?
“Thanh Mộc Tinh! Đó chỉ là một giấc mơ, không phải thật!”
Cô hoàng hồn, hơi thở cũng dần ổn định hẳn, sau đó liền rời khỏi người anh, giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh!”
Ngay lúc này, cô cảm nhận được cơn đau âm ĩ dưới bụng mình liền nhíu mày chạm vào nó.
“Sao vậy?”
Doãn Minh Dương để ý đến tay cô cơ hồ nhớ đến lúc nảy, lúc cô gặp ác mộng đã vùng vẫy dữ dội nên khẩn trương vạch áo cô lên.
Đúng như anh nghĩ, vết thương trên bụng đã bị rách, máu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống trên làn da trắng nõn nà khiến nó vô cùng chói mắt.