Thanh Mộc Tinh nhìn bụng mình thấm đẫm máu đỏ tươi thì cơn buồn nôn kéo đến, vậy mà lúc trong mơ cảnh tượng ghê tởm kia sao lại không làm cho cô buồn nôn đi?
Doãn Minh Dương khó chịu chau mày.
“Nằm im! Đừng nhìn nữa!”
Sau đó anh lập tức ra ngoài lấy hộp cứu thương đến rồi móc điện thoại trong túi tìm kiếm số của ai đó, anh để loa lớn bỏ xuống giường, sau đó lấy bông gòn nhẹ nhàng lau đi vết máu thấm đẫm trên bụng cô.
“Aaa!”
Thanh Mộc Tinh đau đớn rên lên một tiếng! Tay Doãn Minh Dương lập tức run lên nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
“Tôi sẽ nhẹ một chút!”
[Doãn Minh Dương! Cậu là đang cố tình phá đám đúng không? Cậu biết bây giờ mà mấy giờ rồi không mà gọi đến làm phiền hả?]
Giọng nói của Lý Bằng vô cùng bực tức, hắn chỉ muốn xé xác các cục băng này ra.
Anh dịu dàng xử lí vết thương cho Thanh Mộc Tinh, trên khuôn mặt chẳng có nét nào gọi là để ý đến lời hắn nói nhưng cô đây là hiểu. Anh ta nói gọi đến phá đám, chẳng lẽ...là đang làm chuyện “chính sự” kia?
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng có lỗi, vì mình mà người ta vỡ lỡ việc quan trọng rồi.
“Cho cậu 15 phút dẫn Hạ Điềm đến đây mau!”
Sau đó anh liền nhanh chóng tắt máy không để cho Lý Bằng nói thêm một lời nào.
Thanh Mộc Tinh đưa mắt nhìn anh, nửa dám nửa không cất lời: “Dù gì anh cũng đã xử lí vết thương rồi hay là đừng làm phiền họ thì hơn!”
Doãn Minh Dương cũng chẳng đoái hoài gì đến lời nói của cô, Băng bó xong vết thương mới nhìn cô lên tiếng.
“Tôi không muốn bà nội quở trách!”
Đôi mắt Thanh Mộc Tinh ngưng đọng một lúc, rồi nhẹ nhàng cong môi, chắc những lúc anh chăm sóc cô đều là nghĩ đến lời hâm dọa của bà nội thôi, cô cũng không nên đặc hi vọng vào tầm quan trọng của bản thân trong lòng anh thật nhiều vì cô biết nó đã sụp đỗ từ cái ngày cô nhẫn tâm cự tuyệt anh rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt mèo long lanh chợt hiện lên tia thất vọng, cô chỉ mong bản thân lại một lần nữa khiến anh động lòng, cô không dám hi vọng anh là còn yêu cô. Bởi vì người như cô không dám để anh nhung nhớ suốt 8 năm, cô biết rằng mình không xứng đáng.
Không gian trong phòng yên ắng đến lạ thường, một lúc sau, tiếng chuông dưới lầu vang lên, Doãn Minh Dương xuống mở cửa cho bọn họ.
Vừa thấy mặt anh, Lý Bằng đã bực dọc hằn học cất lời: “Rốt cuộc cậu đang giở cái trò quái quỷ gì vậy hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà gọi vợ chồng chúng tôi đến đây?”
Hạ Điềm kéo tay Lý Bằng: “Được rồi! Anh bớt nóng nảy đi! Minh Dương! Tinh Tinh là đã bị gì đúng không?”
Doãn Minh Dương gật đầu rồi dẫn bọn họ lên phòng cô.
Nhìn thấy vết thương của Thanh Mộc Tinh rõ ràng đã được xử lí rồi mà cái tên điên này kêu vợ chồng anh đến ngay lúc đang làm “chính sự quan trọng” thì khuôn mặt vô cùng khó coi.
“Cậu là đang chơi khăm chúng tôi có đúng không?”
“Lý Bằng! Anh đừng có ồn ào nữa, để em xem vết thương cho Tinh Tinh!”
Hạ Điềm khó chịu lên tiếng, hắn liền ngoan ngoãn im lặng.
“Vết thương bị động rách nhẹ một chút không có gì nghiêm trọng nhưng mà....”
Hạ Điềm nói đến đây bỗng dưng im lặng khiến Doãn Minh Dương khó chịu.
“Nhưng mà cái gì?”
Hạ Điềm tiếp tục lên tiếng: “Cô ấy ngủ một mình sao?”
“Đúng vậy!”
Cô liền bày ra khuôn mặt nghiêm túc trách khứ: “Người mới bị đâm sao ngủ một mình được, nhở tình huống khẩn cấp không phát hiện được thì sao? Cho nên cậu đừng để cô ấy ngủ một mình đó nha!”
Doãn Minh Dương gật đầu.
Lý Bằng nghe vợ mình nói mà muốn phì cười, đâu ra cái lí do quái quỷ này chứ, vợ anh đây là muốn làm bà mai sao?
“Được rồi! Nhớ chăm sóc hôn thê cậu cho thật tốt, để chúng tôi về ngủ được chưa?”
Anh không thèm nhìn đến hắn ta: “Đi đi!”
“Nè, cậu là có thái độ gì vậy hả?”
Hạ Điềm thở dài: “Được rồi! Chúng ta đi thôi! Anh không muốn về à?”
Lý Bằng tươi cười nịnh nọt: “Đương nhiên là muốn rồi, rất muốn là đằng khác!”
Khuôn mặt Hạ Điềm đỏ chói đánh mạnh vào vai hắn ta rồi bọn họ kéo nhau đi khỏi.
Thanh Mộc Tinh nhìn bọn họ cong môi.
“Họ thật hạnh phúc!”
Doãn Minh Dương nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm, nếu trước kia cô không chia tay anh có phải bọn họ cũng sẽ hạnh phúc như thế không?
Doãn Minh Dương gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, đi đến giường của cô nhẹ nhàng nằm xuống, cô hốt hoảng ngồi phắt dậy.
“Anh...anh làm gì vậy?”
Doãn Minh Dương khó chịu nhìn cô, sau đó liền kéo cả thân người cô xuống ôm chặt.
Tấm lưng mảnh khảnh của cô áp sát lồng ngực rắn rỏi của anh, Thanh Mộc Tinh có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ mình, cả người liền cứng ngắt.
“Ngủ đi! Để em ngủ một mình lại có chuyện, tôi không rãnh mà xử lí vết thương nữa đâu!”
Doãn Minh Dương khép mi mắt lại hít hà mùi hương dịu nhẹ từ tóc cô khiến anh vô cùng dễ chịu.
Cả người Thanh Mộc Tinh không dám động đậy, cứ nằm im thinh thít như sợ rằng nhút nhít một xíu sẽ bị Doãn Minh Dương quăng xuống sàn nhà vậy.
Một lúc sau, cơn buồn ngủ cũng đã đi đến đánh bại Thanh Mộc Tinh, được người mình bao lâu nay nhung nhớ ôm vào lòng, cô ngủ vô cùng sâu, khuôn miệng xinh đẹp cũng bất giác cong nhẹ trong vô cùng đáng yêu.
Doãn Minh Dương khẽ mở mắt nhìn người con gái trong lòng mình ngủ say, cảm nhận bản thân thật thất bại.
Đúng là một đời anh luôn cao cao tại thượng, bình tĩnh, quyết đoán, thế mà bị bại hoàn toàn dưới tay của cô gái này.
Khi thấy cô bị gì đó, trong lòng anh liền nhói lên, không nở để cô bị đau một chút nào, con người lạnh lùng sắt đá lúc đó cũng chẳng thấy đâu nữa.
Rõ ràng là muốn trả thù cô nhưng trong thâm tâm, anh không có dũng khí để làm vậy.
Thấy cô bị dao đâm trúng, lòng anh đau như cắt, phản xạ đầu tiên là nghĩ đến tính mạng của cô, khi thấy cô khóc, anh liền mềm lòng dỗ dành, khi thấy cô đau, lòng anh còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần như thế dù biết cô chính là người khiến bản thân mình trước đây vô cùng đau khổ.