Thanh Mộc Tinh ngủ thẳng giấc đến khi trời sáng, cô khó chịu vì ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào nên mở mắt ra.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp đặc trên bụng mình, lòng cô chợt gợn lên tia vui sướng, tư thế này từ lúc khuya đến giờ vẫn duy trì như vậy.
Cô xoay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuyệt sắc của Doãn Minh Dương. Từng bộ phận đều vô cùng đẹp đến nao lòng người, tại sao ông trời lại bất công ban cho anh vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành như thế? Gương mặt này, vóc dáng này đều đẹp đến khó nói nên lời, cộng với mùi đàn hương dịu nhẹ toát ra từ trên người anh khiến Thanh Mộc Tinh chỉ muốn đắm chìm vào trầm luân mãi mãi.
Khi anh ngủ khác với vẻ tuyệt tình, uy nghiêm hành ngày, bộ dạng trầm tĩnh này đúng là đẹp đến cô phải điên mất.
Thanh Mộc Tinh nhìn anh say đắm, cô mong thời gian từ giờ từ khắc này ngừng lại để cô ngắm anh thêm một chút, và hi vọng có thể ngắm anh hết cả đời.
Nhưng ông trời nào đâu bao giờ nghe theo lời cô. Doãn Minh Dương bỗng dưng mở mắt, khuôn mặt của anh và cô khá là gần nhau, bốn mắt giao nhau tạo ra khung cảnh ái muội vô bờ bến.
Thanh Mộc Tinh thấy ánh mắt của anh bất ngờ mở ra nhìn mình thì kinh sợ tuy nhiên cô muốn một lần dũng cảm không kiêng dè nữa, cô không muốn nhút nhát né tránh anh, không muốn để tình yêu cô mong muốn sẽ vụt mất trong tầm tay mình.
Sau một lúc lâu mắt đối mắt, mặt đối mặt thì người thua thê thảm đương nhiên là cô rồi, bao nhiêu cố gắng kiên trì của cô đều đổ sông đổ bể, cứ nhìn chằm chằm như này đúng là ngượng chết đi mất.
Cô bắt đầu dời mắt chỗ khác, né tránh ánh mắt sắc bén của anh, hai bên má nóng hổi, hồng hồng như hai quả đào chín mơn mởn khiến người khác muốn cắn một cái.
Hừ! Biết sao giờ? Ai bảo tên kia lại kiên nhẫn đến vậy chứ? Nói gì thì cô cũng là con gái thế yếu kém, không thể đấu lại anh, một người tài giỏi về mọi mặt.
Doãn Minh Dương thấy vẻ mặt vô cùng đáng yêu của cô, ánh mắt anh vẫn không nở rời khỏi mà nhìn say đắm khiến Thanh Mộc Tinh khó lòng bình tĩnh, cô chợt nghĩ ra một vấn đề rồi hỏi anh: “Doãn...Doãn tổng! Hôm...hôm nay anh không đi làm à?”
Doãn Minh Dương vẫn nhìn cô, lười biếng trả lời: “Không!”
“Tại...tại sao lại không?”
Anh áp mặt lại gần cô, bên trong lòng vụt lên ý tứ chọc ghẹo, phả hơi thở khô nóng lên da mặt mịn màng của Thanh Mộc Tinh: “Ở nhà với em!”
Lời nói của anh vừa dứt thì hai cái má cô đỏ chói mắt. Gì chứ? Ở...ở nhà với...với cô, sao cô thấy lời nói này có gì đó là không chân thật.
Doãn Minh Dương chợt nhận ra điều gì, rời khỏi giường đứng dậy.
“Vệ sinh cá nhân đi! Một chút tôi bảo dì Tiết đem cơm lên cho em!”
Nói xong anh rời khỏi phòng. Thanh Mộc Tinh vẫn nằm bất động, cô vẫn chưa hoàn hồn với sự việc lúc nảy.
...
Sau khi vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong xuôi, Thanh Mộc Tinh lười biếng nằm trên giường, ôm lấy cái gối mà lúc nảy anh đã nằm hít hà mùi hương nam tính, thật dễ chịu chết đi mất.
Cô mở điện thoại lướt lướt xem tin tức mới biết được hôm nay nhà đài VTV đã vinh hạnh mời được ba chồng tương lai của cô Doãn Minh Hải đến phỏng vấn, buổi phỏng vấn bây giờ còn đang phát trực tiếp, chỉ mới mở năm phút trước, cô liền nhấn vào.
Bên dưới hiện lên vô số bình luận.
[Aaa! Bà chồng tương lai đẹp trai quá! Hèn gì chồng con lại đẹp đến vậy!