Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm cũng không phải là hai đứa nhỏ vô tư.
Khi còn bé, Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm cũng không thân thiết vô tư như vậy.
Lạc Dịch Bắc đối xử tốt với Tô Nhiễm, chỉ vì quan hệ hai nhà, hơn nữa khi còn bé Tô Nhiễm còn vì anh chịu tổn thương.
Dù Lạc Dịch Bắc đối xử tốt với Tô Nhiễm, nhưng Lạc Dịch Bắc chưa bao giờ trêu chọc, hay muốn làm gì thì làm như khi đối mặt với Phương Trì Hạ.
Đối với Tô Nhiễm có một giới hạn nhất định, Lạc Dịch Bắc biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc một hồi lâu, mới hiểu rõ ý tứ Lạc Dịch Bắc.
Nhưng nhớ tới lần trước Tô Nhiễm cầm nhẫn cưới, Phương Trì Hạ nhịn không được lại hỏi “Vậy nhẫn cưới thì sao?”
“Nhẫn gì?” Lạc Dịch Bắc bị Phương Trì Hạ hỏi rất kinh ngạc.
Lạc Dịch Bắc đã sớm chọn thiết kế của Sa Chức Tinh làm nhẫn cưới, nhưng việc này anh không nói với Phương Trì Hạ, mà tự mình cất giữ.
Đột nhiên bị Phương Trì Hạ hỏi như vậy, Lạc Dịch Bắc nhất thời không phản ứng kịp Phương Trì Hạ ám chỉ cái gì.
Phương Trì Hạ quan sát nét mặt Lạc Dịch Bắc, lông mày nhíu lại.
Lạc Dịch Bắc mà cũng lộ ra ánh mắt mê mang như vậy...
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn Lạc Dịch Bắc, âm thầm phân tích đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Suy nghĩ kĩ trừ lúc đó ra cũng không thấy Tô Nhiễm mang chiếc nhẫn kia.
Chiếc nhẫn quan trọng như vậy, đeo lên tương đương với việc ngồi vững vị trí Thiếu Phu Nhân, nếu như Tô Nhiễm nhận được nó e rằng luôn đeo a?
Vừa có thể khoe khoang, còn có thể đánh lui tình địch, sao mà không mang?
Nhưng sau đó Tô Nhiễm lại không mang.
Phương Trì Hạ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, nhưng lại không hỏi Lạc Dịch Bắc.
Không chừng chiếc nhẫn là do Tô Nhiễm tự mua?
Lạc Dịch Bắc quan sát nét mặt biến hóa của Phương Trì Hạ, đợi Phương Trì Hạ trả lời.
“Em chỉ hỏi nhẫn cưới của anh.” Phương Trì Hạ tùy ý đổi chủ đề.
“Em thích anh mang?” trong mắt Lạc Dịch Bắc chứa ý cười.
“Không mang cũng không sao.” Phương Trì Hạ vốn muốn dựa vào Lạc Dịch Bắc một lát, bụng bỗng nhiên kêu ùng ục một tiếng.
Rất nhỏ, không tỉ mỉ sẽ không nghe thấy.
Thế nhưng tai Lạc Dịch Bắc thính như thế nào chứ?
Dù là thanh âm nhỏ bé, truyền tới tai Lạc Dịch Bắc đều bị phóng to.
“Đói?” Ung dung liếc Phương Trì Hạ một cái, nhàn nhạt trêu tức.
“Ừ.” Phương Trì Hạ không sĩ diện cãi láo.
Phương Trì Hạ rớt xuống đây từ buổi chiều, bữa tối cũng chưa ăn gì, đói là chuyện bình thường.
“Đợi một chút, anh đi xung quanh xem.” Lạc Dịch Bắc cởi áo khoác choàng lên người Phương Trì Hạ, đứng lên định đi, Phương Trì Hạ ngẩng đầu nhắc nhở “Cẩn thận một chút!”
Trên núi bụi cỏ nhiều, Phương Trì Hạ muốn Lạc Dịch Bắc chú ý thú dữ và rắn.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, quay đầu lại liếc Phương Trì Hạ một cái, khóe môi cong lên “Được.”
Lạc Dịch Bắc đi, trước đống lửa chỉ còn lại Phương Trì Hạ.
Ngồi bên cạnh đống lửa một hồi lâu, sắp buồn ngủ thì thấy Lạc Dịch Bắc bắt một con thỏ rừng về.
Đã rửa sạch sẽ, xử lý xong mới mang về.
Hai người vây quanh đống lửa nướng, Phương Trì Hạ ăn no, gối đầu lên vai Lạc Dịch Bắc mơ mơ màng màng ngủ.