“Tốt rồi, em ngồi nghỉ ngơi đi.” Lạc Dịch Bắc buông chân Phương Trì Hạ ra, đứng lên nhìn chằm chằm xung quanh.
Lạc Dịch Bắc cũng không rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, bình thường cùng Kình Mộ Thần tới đây, đều ở trong biệt thự, dưới sườn núi như thế nào, Lạc Dịch Bắc cũng không biết.
Xung quanh đen thui, ngay cả đường cũng không thấy rõ.
“Xem ra, đêm nay chúng ta phải ở lại đây.” Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu liếc xéo Phương Trì Hạ một cái, dù Phương Trì Hạ rớt xuống sườn núi, tâm tình vẫn còn tốt.
“Ừ.” Phương Trì Hạ hoạt động mắt cá chân, tay chà chà cánh tay.
Trên núi sương rất nặng, Phương Trì Hạ lạnh chà chà cánh tay, không ngừng hà hơi, bộ dáng kia nhìn rất đáng thương.
Lạc Dịch Bắc khóe mắt co rút, tìm một đống nhánh cây khô, nhóm lửa vẫy tay gọi Phương Trì Hạ “Qua đây!”
Phương Trì Hạ rất phối hợp, đi qua, ngồi xuống.
“Sao anh biết em ở đây?” Phương Trì Hạ rất tùy ý trò chuyện vơí Lạc Dịch Bắc.
“Anh có thần thông.” Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng trả lời Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ lườm Lạc Dịch Bắc một cái, cuộn tròn thành một đoàn, ôm đầu gối nghỉ ngơi.
Phương Trì Hạ thân hình nho nhỏ, cuộn tròn như vậy giống như mèo con, thoạt nhìn đặc biệt nhu nhược.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm như vậy một hồi lâu, vươn tay ôm lấy eo Phương Trì Hạ, đầu gối lên vai anh.
Phương Trì Hạ ngạc nhiên, nhưng không có từ chối.
Bây giờ còn lâu mới sáng, Phương Trì Hạ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một lát.
Nhưng còn chưa ngủ, đã bị Lạc Dịch Bắc đánh thức “Chúng ta nói chuyện đi.”
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, cụp mắt xuống.
Lạc Dịch Bắc không thấy Phương Trì Hạ, cũng không quan tâm rốt cuộc Phương Trì Hạ tỉnh hay ngủ, nói “Hôm sinh nhật, anh nghĩ em không biết, không ngờ em chuẩn bị nhiều như vậy.”
“Sau này em nên gọi điện thoại nói cho anh một tiếng, mặc kệ anh ở đâu, anh cũng nhất định sẽ về luôn!”
Lạc Dịch Bắc ngữ khí tuy thanh đạm, nhưng lại rất khẳng định, cảm giác như đang hứa hẹn.
Phương Trì Hạ thân thể cương cứng, mở mắt ra, nhìn mặt Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc đang hứa hẹn với cô sao?
Phương Trì Hạ cũng không biết sao ngực lại nóng lên, thốt ra một câu “Vậy Tô Nhiễm thì sao?”
“Em nghĩ anh và cô ấy là quan hệ gì?” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn, giọng điệu có chút xem thường.
Một câu làm Phương Trì Hạ ngơ ngẩn.
Phương Trì Hạ vẫn cho rằng Tô Nhiễm là người yêu thanh mai trúc mã, thậm chí là người tình nuôi ở bên ngòai của Lạc Dịch Bắc.
Nhưng Lạc Dịch Bắc nói như vậy, hình như Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm không phải như cô suy đoán.
“Quan hệ gì?” Phương Trì Hạ giật mình ngượng ngùng hỏi.
“Không có quan hệ gì hết.” Lạc Dịch Bắc đáp.
Phương Trì Hạ lại giật mình.
Sao lại không có quan hệ gì?
Không phải quen biết nhiều năm như vậy, ít nhất cũng coi như thanh mai trúc mã sao!
Phương Trì Hạ nghĩ như vậy, nhưng Lạc Dịch Bắc lại không thèm tính.