Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 409: Chương 409: Lạc Dịch Bắc, em đau




Trên núi ban đêm vô cùng yên tĩnh.

Bốn phía đều tối như mực, trừ biệt thự ra xung quanh không có bất kỳ ánh đèn nào.

Đường núi nhỏ lại rất dốc, buổi tối đi rất khó.

Lạc Dịch Bắc mượn ánh trăng đi theo Hắc Gia đến chỗ Phương Trì Hạ ngã xuống, nhìn đất lỡ, mắt lạnh lẽo, đáy mắt như ngưng tụ bão tố.

Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu, lạnh lùng liếc Hắc Gia một cái, thăm dò hướng về phía dưới kêu một tiếng “Phương Trì Hạ!”

Xung quanh không hề có tiếng truyền đến.

“Phương Trì Hạ!” Lạc Dịch Bắc thử kêu thêm một tiếng.

Sườn dốc cao như vậy, tình huống phía dưới như thế nào, Lạc Dịch Bắc cũng không biết.

Nhưng đây là núi sâu, các loại thú hoang vẫn hay qua lại!

Lạc Dịch Bắc gọi hai tiếng, xung quanh không có tiếng đáp lại, Lạc Dịch Bắc suy nghĩ một lát, đang chuẩn bị về lấy công cụ leo núi, thì tiếng gọi yếu ớt dưới sườn núi bỗng nhiên truyền lên “Lạc Dịch Bắc...”

Giọng rất nhỏ, còn rất thống khổ, cảm giác như đã bị thương nặng. 

Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, dừng chân.

“Lạc Dịch Bắc!” thanh âm lại truyền đến, như sợ anh đi mất.

“Anh ở đây!” Lạc Dịch Bắc vốn muốn về tìm sợi dây thừng nhưng nghe Phương Trì Hạ yếu ớt gọi, chân không bước được.

“Em có khỏe không?” Lạc Dịch Bắc hỏi.

Phương Trì Hạ im lặng một hồi lâu, mới bật ra hai chữ, “Đau quá...”

“Chờ chút, anh đến ngay!” Lạc Dịch Bắc nhìn xung quanh, thoáng thấy một cây dây leo, tay nắm chặt dây leo lôi kéo, thử độ mạnh yếu, bám vào dây leo hướng sườn dốc leo xuống.

Lạc Dịch Bắc leo xuống, không biết dốc núi cao bao nhiêu, cũng không tính tới chuyện dây leo có đủ xuống dưới sườn núi không, thật ra Lạc Dịch Bắc có thể về tìm công cụ rồi đến, nhưng Lạc Dịch Bắc không về mà trực tiếp leo xuống luôn!

Lúc Lạc Dịch Bắc xuống tới nơi, Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc một hồi lâu, biểu hiện trên mặt ngốc trệ.

Lúc Lạc Dịch Bắc xuống tới không cầm dây leo, rất rõ ràng dây leo không đủ chiều dài.

Hơn nửa đường là Lạc Dịch Bắc té xuống.

“Vì sao không về tìm dụng cụ trước?” Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm Lạc Dịch Bắc một hồi lâu, thì thào hỏi.

Lạc Dịch Bắc liếc một cái, rất lạnh lùng nói một câu, “Em ngốc mới ngã xuống đây, anh thì không”

Lời Lạc Dịch Bắc tuy khinh bỉ Phương Trì Hạ, nhưng lại không sai.

Lạc Dịch Bắc cũng không xoắn xuýt vấn đề này, nghiêng đầu nhìn Phương Trì Hạ “Bị thương chỗ nào? Anh nhìn xem.”

Phương Trì Hạ cứng ngắc đưa một chân về phía Lạc Dịch Bắc.

“Mắt cá chân?” Lạc Dịch Bắc cầm chân Phương Trì Hạ, nhìn xem.

“Ừ.” Phương Trì Hạ nhẹ gật gật đầu.

“Em chịu đựng một chút.” Lạc Dịch Bắc giúp Phương Trì Hạ kiểm tra, một tay nắm bắp chân, một tay nâng chân, vừa dứt lời, không đợi Phương Trì Hạ phản ứng, đột nhiên dùng lực.

Phương Trì Hạ sắc mặt tái nhợt, hung hăng nắm tay Lạc Dịch Bắc, “A...! Đau, anh nhẹ chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.