Phương Trì Hạ sắc mặt trắng bệch, theo phản xạ có điều kiện lui về sau vài bước, muốn tránh nhưng lại bị trượt chân.
Chỗ Phương Trì Hạ đứng lại là một cái sườn dốc.
Kết quả, Phương Trì Hạ ngã lăn xuống sườn dốc.
“A!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên dưới chân núi, nhưng lại bị tiếng súng che dấu, không ai nghe thấy.
Con quái vật khổng lồ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm phương hướng Phương Trì Hạ một hồi lâu, gào hai tiếng, lắc lư chạy về biệt thự.
Đi tới cửa gặp Kình Mộ Thần đang đi ra.
Con quái vật khổng lồ vừa thấy Kình Mộ Thần, lúc trước còn uy phong lẫm lẫm thoáng cái đã dịu dàng ngoan ngoãn như mèo con.
Ngồi xổm xuống bên chân Kình Mộ Thần, cắn ống quần lôi kéo, dán khuôn mặt vào.
“Hắc Gia, mày đi đâu về? Không làm ai sợ chứ?” Kình Mộ Thần ngồi xổm xuống, yêu thương vuốt ve đầu nó.
Hắc Gia là một con chó cái giống Rottweiler, thú nuôi của Kình Mộ Thần, năm Kình Mộ Thần mười tám tuổi được tặng, từ đó về sau luôn ở cùng nhau.
Kình Mộ Thần có sở thích đặc biệt giống cha anh ta, không thích nuôi động vật dịu dàng ngoan ngoãn, mà thích động vật hung dữ, ví dụ như chó Rottweiler.
Hắc Gia rất thông minh, cắn quần Kình Mộ Thần, lôi ra sau núi, giống như muốn đưa Kình Mộ Thần đi đâu đó.
Nhưng mà, Kình Mộ Thần còn chưa đến phía sau núi, Đồng Nhan bỗng nhiên gọi điện thoại tới “Anh, em nướng đồ ăn cho anh này, anh đang ở đâu?”
“Hắc Gia, về thôi.” Kình Mộ Thần không muốn Đồng Nhan chờ, lôi Hắc Gia về biệt thự.
Trong biệt thự mọi chuyện vẫn bình thường.
Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương ở sân bắn, Đồng Nhan cùng Thi Lạc nướng đồ ăn.
Được một nửa, thì thấy Kình Mộ Thần về, thuận miệng hỏi, “Hạ Hạ đang ở đâu?”
“Chắc là ở trên lầu a!” Thi Lạc nói một câu.
Đồng Nhan nghĩ Phương Trì Hạ đang nghỉ ngơi trong phòng, nên không nghĩ nhiều.
Cho đến khi bầu trời tối đen, bữa tối sắp bắt đầu.
Lạc Dịch Bắc từ sân bắn đi ra, nhìn một vòng, không thấy Phương Trì Hạ, ánh mắt nặng nề hỏi “ Phương Trì Hạ đâu?”
“Em lên lầu xem!” Đồng Nhan thả đồ trong tay, cất bước chạy lên lầu.
Lạc Dịch Bắc tìm một vòng trong biệt thự không thấy, muốn đi ra ngoài, Hắc Gia bỗng nhiên chạy đến trước mặt Lạc Dịch Bắc.
“Sao thế?” Lạc Dịch Bắc nhìn Hắc Gia, muốn vượt qua nó tiếp tục đi, Hắc Gia bỗng nhiên lại cắn ống quần Lạc Dịch Bắc không chịu buông ra.
Lạc Dịch Bắc đang vội tìm Phương Trì Hạ, không có tâm tư quan tâm đến một con chó.
Một chân đá văng Hắc Gia, muốn tiếp tục đi tìm, Hắc Gia lại cắn ống quần Lạc Dịch Bắc tiếp.
Hắc Gia nhìn Lạc Dịch Bắc, mắt rất sáng giống như áy náy và vô tội.
“Có phải mày đã làm chuyện gì không?” Lạc Dịch Bắc nhìn nhìn nó, ánh mắt đột nhiên sắc bén.
Hắc Gia sợ hãi cúi đầu xuống.
Hắc Gia như vậy càng làm Lạc Dịch Bắc thêm xác định.
“Dẫn đường!” Tầm mắt lạnh lùng liếc nó một cái. Hắc Gia đuổi theo, chạy ở trước mặt Lạc Dịch Bắc, theo hướng lúc trước Phương Trì Hạ rơi xuống.