Lời nói của anh ta, không cao không thấp, vừa vặn truyền đến tai của người ngồi ở ngay vị trí trung tâm bên trong sảnh lớn.
Hoa đã có chủ!
Đôi mắt âm thầm không đổi sắc mặt nhìn Phương Trì Hạ khoác lấy cánh tay của Phí Tư Nặc, con ngươi đen kịt như mực của người đàn ông tỏa ra một tia lạnh...
Phương Trì Hạ căn bản không nhìn về hướng này, sau khi đi vào sảnh lớn của bữa tiệc, đã bị Phí Tư Nặc kéo đi chỗ tự chọn rượu.
Phí Tư Nặc đầu tiên là cầm lên một ly Angel Kiss, khẽ nhấp một ngụm, tốc độ uống vẫn rất chậm, ánh mắt khi uống chốc chốc lại nhìn về Phương Trì Hạ, ánh mắt đó, nhìn đến Phương Trì Hạ có hơi mất tự nhiên.
“Muốn uống không?” Ưu nhã nâng ly sâm banh trong tay lên, ngụ ý thâm sâu mà nhìn cô một cái, anh cong cong khóe môi, nở nụ cười, đèn thủy ngân trên đỉnh đầu soi rọi xuống đặc biệt tươi sáng.
Nụ cười của anh ta rất lâu, dường như còn có hơi tinh quái.
Angel Kiss kể từ lần sau khi ghép đôi ở Ni Tư, giữa hai người, dường như đã trở nên hơi tế nhị, còn có hơi mẫn cảm.
“Không đâu.” Phương Trì Hạ giả ngốc như không hiểu ánh mắt của anh ta vậy, ánh mắt cô làm như không có việc gì mà dời đi, chuyển sang nhìn loại rượu khác, “Các loại rượu ở đây nhiều quá, đây là cái gì? Thắng làm vua?”
Phí Tư Nặc vốn còn định trêu đùa cô một chút, không ngờ cô lại cố tình giả ngốc.
Tự giác mất hứng thú, anh ta đặt rượu xuống, theo cô đi đến.
“Giúp tôi pha một chút loại rượu trước đây gặp mặt ở cung điện đi!” Đứng cạnh cô, anh cong lưng nhìn nhìn từng dãy rượu cốc-tai, ánh mắt ra vẻ ung dung nhìn cô.
“Được, muốn uống nồng độ cao một chút hay là thấp một chút?” Lần này Phương Trì Hạ ngược lại không từ chối, cùng anh tìm hai cái ghế ngồi xuống, cầm hết mấy ly rượu, cùng anh chơi đùa pha chế rượu.
“Ly này là nước ép anh đào tây Ấn, đây là nước ép bưởi xanh, đây là rượu bran-đi, được pha chế với các tỉ lệ khác nhau, mùi vị làm ra sẽ rất khác. Nếu như thích cay một chút, nồng độ cao một chút, có thể thêm rượu bran-đi nhiều một chút, anh thử cái này xem?”
Phương Trì Hạ và anh ta ngồi rất gần nhau, hai người trò chuyện với nhau, đầu đều sắp dính vào, trong mắt của người ngoài, đặc biệt thân mật.
Hai người trong mắt người khác vẫn rất hợp nhau, ngoại hình đều xuất chúng, một cặp đôi trời định.
Bản thân Phương Trì Hạ vốn không nhận ra, sự chú ý đều đặt ở mấy ly rượu ở trên bàn.
Phí Tư Nặc từ đầu đến cuối khóe miệng hơi cong lên, cô đưa cái gì đến, anh ta đều một miệng uống hết.
“Có ngon không?” Phương Trì Hạ nghiêng mắt nhìn về anh, ánh mắt rực rỡ lấp lánh.
“Cũng không tồi, có muốn thử không?” Phí Tư Nặc đưa ly bản thân vừa uống xong, còn lại một chút rượu chuyền cho cô, cong khoe môi cười cười.
“Không cần đâu, tôi tự mình uống.” Phương Trì Hạ chẳng biết nói gì với anh ta, đẩy tay của anh ra, tiếp tục pha chế.
“Thử cái này đi!” Pha chế 2 ly nồng độ thấp một chút, một ly đưa cho Phí Tư Nặc, bản thân lại cầm một ly ung dung bắt đầu uống.
Cô và Phí Tư Nặc vai kề vai, hai người ngồi trên cái ghế cao, cơ thể đều sắp dính vào nhau.
Uống được vài ngụm, không biết Phí Tư Nặc ở bên cạnh đã nói câu gì, cô thậm chí bật cười.
Phương Trì Hạ lúc cười lên đặc biệt xinh đẹp, nụ cười rất nhẹ, nhưng trong phút chốc sự đẹp đẽ xông vào tầm mắt, khiến ánh mắt của người khác có hơi choáng váng, không chịu rời đi.
Cô cười vẫn rất tự nhiên, nụ cười như thế, khi ở bên cạnh Lạc Dịch Bắc, rất ít khi nhìn thấy.
Một cảnh như thế, không nghiêng không lệch, vừa vặn đập vào trong mắt của người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm...