Bình thản nhìn nụ cười trên mặt của Phương Trì Hạ, ánh mắt của người đàn ông, dường như đã càng trầm hơn.
Lại có thể cười với hắn ta!
Gần đó, Đỗ Lan đi về phía bên này.
Đứng cạnh người đàn ông, niềm nở đề nghị, “Cậu Bắc, cậu có cần đổi chỗ ngồi không?”
Lạc Dịch Bắc từ sau khi đến đây luôn ngồi ở vị trí trung tâm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không biết đang nhìn ai.
Đỗ Lan cảm thấy, sảnh lớn bữa tiệc lắm người, huyên náo, nghĩ rằng một người yêu thích sự thanh tịnh như Lạc Dịch Bắc, sẽ không thích chỗ này.
Đề nghị của ông ta, ông nghĩ là Lạc Dịch Bắc sẽ đồng ý.
Nào ngờ đối phương chỉ là mặt không biểu cảm nhìn về phía trước, không thèm nhìn ông lấy một cái.
Đỗ Lan vấp váp, cũng ngại làm phiền anh ta, chỉ có thể lúng túng đứng ở bên cạnh, xem anh có yêu cầu gì không.
Hai người ở quầy pha rượu phía trước cách vài mét, Phương Trì Hạ và Phí Tư Nặc vẫn còn chơi đùa pha rượu lần này đến lần khác.
Đầu của hai người dựa vào nhau rất gần, thì thầm khe khẽ, không biết đã nói những gì.
Chốc chốc còn nâng rượu cốc-tai lên cạn ly.
Lạc Dịch Bắc từ đầu đến cuối ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh này, sắc mặt càng thâm trầm hơn.
Mới mấy hôm thì đã thân mật đến như vậy rồi?
Phương Trì Hạ từ đầu đến cuối căn bản không nhìn đằng sau, cách giữa ba người còn có rất nhiều vị khách đứng đó trò chuyện, tầm nhìn của cô bị che đi rất nhiều.
Cô Và Phí Tư Nặc vẫn còn đang giao lưu, chốc chốc lại cong khóe miệng nở nụ cười.
Sắc mặt của Lạc Dịch Bắc đều đã sắp lạnh đến có thể đóng thành băng rồi.
Đỗ Lan cũng là người biết nhìn chuyện, bữa tiệc lần này là Lạc Dịch Bắc yêu cầu ông tổ chức, mà sảnh tiệc tối nay như vậy, người ở đây nhiều như thế, hoàn toàn là người phương đông chỉ có hai người là Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ.
Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc lại luôn nhìn về phía Phương Trì Hạ, Đỗ Lan chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể nhìn ra đầu mối.
“Cậu Bắc, có cần tôi làm chút gì không?” Cong lưng, ông ta hỏi nhỏ ở bên tai của Lạc Dịch Bắc.
“Làm những việc bản thân ông nên làm là được.” Lạc Dịch Bắc thờ ơ trả lời ông ta, ánh mắt vẫn cứ nhìn về hướng Phương Trì Hạ.
“Vậy tôi xin rời đi một lúc, có bất kỳ yêu cầu gì lúc nào cũng có thể gọi tôi là được.” Đỗ Lan định lấy lòng nhưng không thành, lại một lần nữa vấp váp đến đen mặt, ra hiệu với anh một chút, lúng túng rời khỏi.
Ông ta vừa quay người rời đi, vừa vặn một vị khách đi về hướng của Phí Tư Nặc.
Đối phương không biết đã nói câu gì với Phí Tư Nặc, Phí Tư Nặc nghiêng đầu dặn dò vài câu với Phương Trì Hạ, quay người cùng người kia rời đi.
Một mình Phương Trì Hạ ngồi trên ghế cao, cũng không đổi chỗ, cầm ly rượu cốc-tai nhấp uống, ánh mắt bình thản nhìn xung quanh.
Cô thật ra không thuộc về kiểu phụ nữ dựa vào trực giác, khí chất của cô trong sáng đơn thuần, nhưng mà động tác đưa rượu vào trong miệng lại đặc biệt thu hút.
Rượu màu xanh nhạt theo ly từ từ chảy vào trong miệng của cô, bị cô uống, có lẽ khóe môi còn sót lại vài giọt rượu, cô vô thức đưa lưỡi liếm.
Cách vài mét Lạc Dịch Bắc không đổi sắc mặt mà nhìn cô, ánh mắt dán chặt vào giọt rượu vẫn còn đọng lại trên khóe môi của cô, con ngươi âm trầm như mực.
Phương Trì Hạ ngược lại với anh vẫn còn đấu tranh với giọt rượu kia.
Cô có cảm giác khóe miệng dính đồ, nhưng mà giơ ngón tay lên lau đi mấy lần cũng không lau được.
Nhíu chân mày lại, đứng dậy, định lấy 1 tờ khăn giấy gần đó để lau, khi quay người, tầm nhìn bất giác đụng ngay Lạc Dịch Bắc không biết đã nhìn cô được bao lâu ở phía này.
Phương Trì Hạ sững sờ nhìn anh bất ngờ xuất hiện ở chỗ này, sống lưng cứng đờ.