Hai cái tay nhỏ bé chế trụ cổ tay anh, đưa tay anh giơ cao đến đỉnh đầu, đã sẵn sàng chuẩn bị làm theo kế hoạch, nhưng ánh mắt Lạc Dịch Bắc lại sắc bén quét qua trên mặt cô, như là đoán được cô chuẩn bị chơi trò hề gì, đột nhiên nói một câu: “Tôi đáp ứng?“.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, động tác trên tay bế tắc.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt đảo qua mặt cô, thân thể ngược lại ngăn chặn cô, khuôn mặt tuấn tú ở bên tai cô, khẩu khí nhẹ nhàng, ung dung tiếp một câu: “Trò chơi, tôi từ trước đến nay đều thích loại hình chúa tể, em xác định em muốn chơi?“.
Hời hợt một câu, thế nhưng, trong lúc vô hình thẩm thấu quyết đoán, lại như là một mạng lưới rậm rạp chằng chịt, quấn quanh lấy Phương Trì Hạ, để cho cô cảm thấy rất áp bách.
Thân thể Phương Trì Hạ cương cương, đôi mắt trong trẻo kinh ngạc nhìn anh, bị khí tức trên người anh áp bách đến nỗi ngay cả mở miệng cũng có chút khó khăn.
Đây là khí tràng của Lạc Dịch Bắc, một câu phong đạm vân khinh, lại có thể trấn áp người ta một cách vô hình.
Phương Trì Hạ trầm mặc một hồi lâu, làm như vừa rồi mình không nói câu đó, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ trước uống chút rượu, này có thể chứ?“.
Lạc Dịch Bắc khi dễ rằng cô khẩn trương, lần này ngược lại không cự tuyệt.
“Tôi đi chuẩn bị“. Buông người cô ra, đứng lên muốn đi ra ngoài lấy, Phương Trì Hạ kéo anh lại, mình thay thế anh đi ra ngoài: “Tôi đi là được rồi, anh ngồi đây”.
Hai ngày nay hai người ở chung coi như hài hòa, Lạc Dịch Bắc làm cái gì Phương Trì Hạ đều tùy ý anh.
Cô như vậy, làm cho Lạc Dịch Bắc cởi một nửa phòng bị với cô.
Sau khi Phương Trì Hạ đi ra một hồi lâu mới lần nữa trở về phòng.
Trong tay cầm là Ley 925. Tequila, một loại rượu sang trọng, giá cao xa hoa lại có nồng độ cao, được biết đến là một loại rượu đắt tiền nhất trên thế giới, không có thứ nhì chỉ có thứ nhất.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm vật trên tay cô, đêm nay vừa thưởng thức cô vừa có chút ngoài ý muốn.
Từ khi kết hôn với Phương Trì Hạ đến nay, không có lúc nào cô hoàn toàn say rượu ở trước mặt anh, thế nhưng, lúc say mê cũng không ít.
Tửu lượng cô, Lạc Dịch Bắc vẫn rõ ràng.
Không biết uống rượu như thế nào, cũng dám liều dùng rượu mạnh với anh!
Lạc Dịch Bắc thấy rượu này phản ứng đầu tiên là Phương Trì Hạ muốn dụ anh quá chén, sau đó toàn bộ lực chú ý ở bình rượu kia.
Sau khi Phương Trì Hạ đi vào đặt rượu xuống, cũng không trực tiếp mở ra, mà là giữ cửa và kéo bức màn lên, bất động thanh sắc nhen nhóm một chút huân hương trong phòng.
Tầm mắt Lạc Dịch Bắc di động theo bóng lưng cô, thời điểm thấy cô kéo bức màn, đuôi lông mày nhíu nhíu: “Thích loại tinhd thú này?“.
“Không được sao?“. Phương Trì Hạ không đáp mà hỏi lại.
Lạc Dịch Bắc híp con mắt, chỉ là bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cô, không phủ nhận.
Quan xác rất tốt, làm việc thuận tiện hơn nhiều.
Phương Trì Hạ trấn định tự nhiên đi đến chỗ anh, ngược lại cho mình và anh mỗi người một ly rượu, nâng ly trong tay lên, “Tôi uống trước”.
Tequila hương vị rất cay, uống vào rất sặc yết hầu, cô uống hết tư vị tựa hồ không dễ chịu như vậy, đôi mi thanh tú vặn vặn.
“Tửu lượng không tốt thì không mên miễn cưỡng“. Tay Lạc Dịch Bắc ngăn chặn cô, ngược lại lấy hơn phân nửa rượu trong ly cô uống vào.
“Tốt”. Khóe môi Phương Trì Hạ như có như không cong, bưng một ly nho nhỏ của mình chạm chạm với ly anh.
Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt liếc cô một cái, hơi ngửa đầu, giơ tay lên uống ly của anh vào trong bụng.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn nhìn động tác của anh, cặp môi đỏ mọng mở ra một đường cong vô hình: “Còn cần không? Tôi ngược lại sẽ giúp anh!”