“Mở cửa!“. m thanh của anh, rất lạnh, rất nặng, như là một luồng gió lạnh lẽo, từ trong khe cửa thổi vào, làm cho người ta lạnh đến nội tâm.
“Đêm nay tôi ngủ bên này”. Phương Trì Hạ giữ khóa trái cửa, không để ý đến anh, quay người muốn vào phòng tắm, âm thanh Lạc Dịch Bắc lại lần nữa truyền đến: “Tôi đếm tới ba!“.
Phương Trì Hạ vẫn không quan tâm
Cửa cũng khóa, tại sao cô phải sợ anh làm gì?
Tiến vào phòng tắm, trở tay đóng cửa lại, pha chút nước ấm vào trong bồn tắm, cô bắt đầu ngâm mình.
Cô ngâm trong nước thật lâu, lần này cũng thế.
Lúc mới tắm được một nửa, ngoài cửa tựa hồ có động tĩnh, cô không để ý tới, tiếp tục ngâm mình.
Tiếng động ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, đầu tiên là âm thanh có đồ vật gì cắm vào lỗ đút chìa khóa, sau đó ván cửa bị thử đẩy vài cái.
Rất ít gấp rút hai tiếng, két két két, phảng phất một giây sau, cửa sẽ bị đẩy ra.
Phương Trì Hạ mày nhíu lại nhăn, mặt bỗng nhiên chuyển qua, bất động thanh sắc nhìn hướng cửa phòng tắm, nội tâm nhanh một chút.
Như là nghĩ đến cái gì, cô biến sắc, muốn tiến lên ngăn cửa lại, nhưng mà, xúc động vừa mới sinh ra, lại bị cô kìm lại.
Ngoài cửa, âm thanh cửa phòng ngủ bị mở ra truyền đến, ván cửa va chạm trên vách tường, thậm chí phát ra một tiếng vang nặng nề
Phương Trì Hạ bất khả tư nghị nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt có chút rung động.
Vậy mà mở ra!
Nghe tiếng bước chân dần dần chuyển hướng đến phòng tắm, trong nội tâm cô có chút bối rối, có điều rất nhanh lại bình phục.
Mắc mớ gì cô phải sợ anh?
Tiếng bước chân ngoài cửa, như dự liệu của cô, cuối cùng đứng ở ngoài cửa phòng tắm.
Lúc đi vào Phương Trì Hạ không khóa trái phòng tắm, chỉ khóa trái bên ngoài phòng ngủ.
Nhưng mà, khóa trái vậy mà cũng có thể mở ra!
Lạc Dịch Bắc đứng ở ngoài cửa, mũi chân đạp cửa phòng tắm một cái, phanh một tiếng bị anh đá văng.
Đứng ở chính giữa cánh cửa, ánh mắt quét qua hướng trong phòng, lúc anh đi vào đang suy nghĩ nên trừng trị Phương Trì Hạ như thế nào, nhưng mà, nhìn thấy một màn ở phòng tắm thì sửng sốt.
Phương Trì Hạ tựa ở vách đá trên bồn tắm lớn, cánh tay hết sức nhỏ thon dài tùy ý mở ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn nhìn anh, một động tác, không thấy nửa điểm bối rối, cảm giác kia, thậm chí còn như là đặc biệt đang đợi anh đi vào.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng không ngờ rằng sau khi đi vào thấy được một màn như thế này, ánh mắt nhàn nhạt quét trên người cô, đuôi lông đẹp mắt nhíu nhíu.
Cô gái này càng ngày càng thức thời?
Tiện tay kéo khăn tắm bên cạnh đi qua, khẽ quấn lên người cô, Lạc Dịch Bắc ngồi chỗ cuối ôm lấy cô, mang theo cô vội vàng bước đi ra ngoài phòng tắm.
Phương Trì Hạ biết anh muốn làm cái gì, nhưng lại không cự tuyệt.
Vùi ở trong lồng ngực của anh, bất động thanh sắc nhìn mặt anh, chỉ là ở lúc sắp đi đến trước giường, đột nhiên nói: “Lạc Dịch Bắc, tôi kể chuyện cười cho anh nha, nếu như tôi có thể chọc anh cười, đêm nay chúng ta trực tiếp ngủ!“.
“Ấu trĩ“. Lạc Dịch Bắc nhìn cũng không nhìn cô, rất lãnh ngạo trả lời cô hai chữ.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn nhìn anh, thời điểm thân thể bị anh xoay ngược lại để đầu cô đặt ngay hướng đầu giường, hai tay quấn lên cổ của anh, tái sinh nhất kế: “Chúng ta chơi một trò chơi được không?“.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc hơi nghiêng, tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn trên tay cô, khóe môi gảy nhẹ du dương: “Người thắng làm vua, người thua ấm giường?“.
Phương Trì Hạ do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu; “Được, dựa theo anh nói”.
“Anh trước tiên đừng động!“. Lời này là cô thuận theo ý tứ anh, ngay lúc anh đồng ý, cô lập tức xoay người, bò xổm ở trên người anh.