Lạc Dịch Bắc vẫn còn ở chỗ Tô Nhiễm, lúc tám giờ tối nhận được một cú điện thoại do cục cảnh sát gọi tới.
Cũng không biết người trong điện thoại nói cái gì, anh nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi.
“Sao vậy?“. Tô Nhiễm thấy anh rõ ràng không thích hợp, quan tâm hỏi.
“Anh có việc, đi trước”. Lạc Dịch Bắc cầm tài liệu trong tay buông xuống, thậm chí cũng không dư thừa, cất bước đi ra ngoài biệt thự.
Ngoài cửa, chỉ chốc lát sau truyền đến âm thanh động cơ xe thể thao phát động, theo sát đó là một tiếng “Brừm”, âm thanh xe rời đi.
Anh đi xe với tốc độ rất nhanh, như là phát sinh việc gì gấp.
Tô Nhiễm đứng ở trước cửa sổ thủy tinh trong suốt ở phòng khách, cách bóng đêm mông lung nhìn anh vội vàng rời đi, mày nhíu lại nhăn.
Khi nào, anh cũng bắt đầu khẩn trương vì người khác?
Lạc Dịch Bắc rời khỏi Tô gia trực tiếp đến cục cảnh sát.
Lúc đến, Phương Trì Hạ và một người đàn ông nước Pháp đang bị người thẩm vấn ở trong một phòng tiếp nhận phá án.
“Tôi đã nói tôi không có! Cảnh sát tiên sinh, anh thấy tôi là người quy củ như vậy, có thể làm ra chuyện như vậy sao?”.
“Là cô ta, chính là cô ta, cô ta chủ động câu, dẫn tôi! Câu, dẫn không thành, còn đánh tôi thành như vậy”. Người đàn ông nước Pháp hẳn là hiểu tiếng Trung, Phương Trì Hạ vừa mới dứt lời, anh ta ở một bên lên án.
Ánh mắt Phương Trì Hạ lạnh lùng liếc anh ta một cái, sắc bén châm chọc: “Cảnh sát tiên sinh, anh xem anh ta thử đi, mặt trắng đến mức có thể dọa chết người, lớn lên lại đột biến gen giống như người ngoài hành tinh, tiến hóa không hoàn toàn mặt dài giống như khỉ, có cái gì đẹp để tôi câu, dẫn?“.
“Cô, cô...” Cô châm chọc người ta cũng không lưu tình một chút nào, người kia bị cô làm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉa tay về phía cô cũng hơi hơi run rẩy.
Lạc Dịch Bắc vừa tiến đến chợt nghe cô nói như vậy, khóe mắt hung hăng rút một chút.
Vừa vặn khóe mắt Phương Trì Hạ liếc qua anh, không nghĩ qua anh nhanh như vậy đã chạy tới, kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì?“. Lạc Dịch Bắc vài bước đi qua, ánh mắt quét hai người từ trên xuống dưới.
Anh chỉ quan tâm cô có bị thương không, đến vị ở bên cạnh kia, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.
“Hôm nay công ty nhận một cuộc đàm phán ký hợp đồng, vốn muốn để anh xử lý, thế nhưng tôi cảm thấy anh hẳn là không rảnh, nên gọi điện thoại cho phu nhân, nhưng bà ở nước ngoài, vì vậy việc này tôi đành làm. Kết quả sau đó người này muốn mưu đồ làm loạn, tôi dưới tình thế cấp bách đả thương anh ta”. Phương Trì Hạ đem tiền căn hậu quả câu chuyện giải thích với anh một lần.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nghiêng đi, liếc nhìn người phụ trách phá án một cái, âm thanh nhàn nhạt: “Cô ấy đã giải thích rõ ràng, có nghe thấy không?“.
“Đây, này...” Người kia nhìn nhìn anh, tựa hồ có chút khó khăn.
Đây không phải chỉ là lời nói một bên thôi sao?
“Còn có vấn đề khác?“. Lạc Dịch Bắc lại hỏi.
E rằng thân phận Lạc Dịch Bắc ở thành phố C là không ai không biết, người kia tựa hồ là muốn nói chút gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống: “Không có”.
Lạc Dịch Bắc hơi híp híp con mắt, ánh mắt nhàn nhạt chuyển hướng sang Phương Trì Hạ: “Vậy chúng ta đi thôi!“.
“Ừ”. Phương Trì Hạ đứng lên, kéo tay anh, trấn định tự nhiên theo sát anh đi ra ngoài.
“Sao cô ta có thể đi như vậy? Tôi bị tổn thương, các người không thấy được sao? Miệng vết thương trên đầu vẫn còn đây!“. Người đàn ông nước Pháp cùng ở hiện trường bất khả tư nghị nhìn một màn này, tựa hồ rất không cam lòng.
“Được, hay là trước tiên anh nói rõ rõ ràng vì sao bị tổn thương đi!“. Người phụ trách phá án lườm anh ta một cái, cầm lấy bút tiếp tục làm giấy tờ.