Tuổi cô vốn còn nhỏ, khuôn mặt lại trẻ hơn tuổi thực tế nhiều, tuy mặc trang phục chính thức, nhưng làm thế nào cũng có cảm giác như nhìn học sinh cấp ba.
Người kia nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, ánh mắt dường như có chút khinh bỉ.
“Dung Hi làm việc đều tùy tiện gọi một người như vậy tới là xong sao? Gọi người làm chủ của cô tới đây!”. Liếc cô một cái, bộ dáng đối phương thật cao ngạo.
“Tiên sinh, tôi có thể làm chủ!“. Không phải Phương Trì Hạ chưa từng ứng phó với người quá ngạo mạn, Lạc Dịch Bắc còn hơn người này nhiều như vậy cô vẫn ứng phó được như cũ, huống chi anh ta?
“Chỉ bằng cô? Sờ được bao nhiêu loại châu báu rồi?“. Ánh mắt người kia lần nữa quét mắt trên người cô, nói ra lời tràn đầy châm chọc.
“Chỉ bằng tôi, tiên sinh”. Tự động loại bỏ mất nửa câu sau châm chọc của anh ta, sắc mặt Phương Trì Hạ cũng không gợn sóng vì không làm thỏa mãn anh ta.
Người kia rất rõ ràng phải không tín nhiệm cô, anh ta cảm giác mình lại bị Dung Hi đùa nghịch.
Để cho một nha đầu thoạt nhìn còn chưa lớn tới bàn bạc hợp đồng với anh ta, người hơi có chút thành ý sẽ không phải làm như vậy.
Lấy điện thoại di động của mình ra, không biết anh ta gọi điện thoại cho ai: “An bài sao vậy, không phải nói người Dung Hi sẽ tới sao? Hiện tại chuyện gì xảy ra? Lập tức gọi điện thoại cho tôi, để cho đối phương một lần nữa an bài người qua đây!“.
Phương Trì Hạ không biết đối phương có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ anh ta nói chuyện, bộ dáng tựa hồ rất lớn lối.
Phương Trì Hạ không biết anh ta kiêu ngạo khí diễm như vậy là bởi vì địa vị của mình lớn, hay là chỉ muốn đùa nghịch uy phong ở trước mặt cô.
Cũng mặc kệ như thế nào, khẩu khí anh ta nói chuyện, cô rất không thích.
Vài bước đi đến trước bàn ăn, cầm tài liệu trong tay để xuống bàn ăn theo ba hướng, ngẩng đầu, ánh mắt nghênh tiếp ánh mắt anh ta, Phương Trì Hạ vẻ mặt lạnh lùng lần nữa cường điệu: “Tôi nói, chuyện lần này, tự tôi làm chủ!“.
Tướng mạo cô rất nhu hòa, bề ngoài làm cho người ta cảm giác kiều kiều yếu ớt, thế nhưng, nói chuyện làm việc lại rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối sẽ không loạn bị trận tuyến.
Hơn nữa ánh mắt cô có dũng khí trong lúc lơ đãng sẽ sắc bén, người kia bị cô trấn trụ, sững sờ nhìn nhìn cô, sờ sờ cái mũi, xấu hổ ngồi xuống.
“Chúng ta bắt đầu đi!“. Phương Trì Hạ đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt anh ta, lấy tiếng Pháp lưu loát bắt đầu hiệp đàm với anh ta.
Tiếng Pháp là điểm mạnh cô, rất nhiều công ty nước Pháp cô cũng rõ ràng, thời điểm trò chuyện với anh ta, không chút nào như nghé con mới đẻ, thậm chí lời nói cử chỉ rất có phong độ của một đại tướng.
Người kia tựa hồ rất bất ngờ với cô, sau khi giao lưu ngắn ngủi trôi qua, ánh mắt nhìn cô hiền lành hơn trước không ít, thậm chí còn mang chút thưởng thức.
Hai người nói chuyện, cục diện lạnh cứng bị đánh vỡ, tương đối nhẹ nhõm chút.
Thế nhưng, không bao lâu, chậm rãi lại trở nên có chút không đúng.
Người Pháp đều rất nhiệt tình, kỳ thật người kia mới gặp mặt Phương Trì Hạ lần đầu tiên, thế nhưng, đại khái sau khi trò chuyện lâu, tự mình cảm giác quen thuộc với cô, tay chân bắt đầu có hạnh kiểm xấu.
Ngồi rất gần cô, thân thể bên cạnh cô, tay còn nhiều lần thử sờ tay cô.
“Tiên sinh, xin ngài ngồi sang chỗ khác được không?“. Phương Trì Hạ mặt không biểu tình nhắc nhở.
“Có quan hệ gì?“. Người kia không quan tâm, thậm chí còn trầm trọng hơn là muốn đi qua ôm cô.
Phương Trì Hạ nghiêng qua bên cạnh, lanh lợi tránh anh ta.
Ai ngờ người kia không chịu buông tha, trực tiếp nhào đầu về phía cô.
Phương Trì Hạ hoảng hốt, thoáng nhìn bên cạnh một cái hũ thủy tinh lấp đầy trà, nhắm ngay đầu anh ta mà đập tới...