Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 361: Chương 361: Giúp Cô Ấy Thanh Toán




Lạc Dịch Bắc cứng đờ đứng chôn chân tại chỗ, chân mày nhíu lại.

Lời này tại sao nghe chua chát đến thế?

Lạc Dịch Bắc gần đây bị cô làm cho có hơi phiền não, chủ yếu là anh căn bản không hiểu được Phương Trì Hạ hai ngày nay tại sao đột nhiên lại trở nên xa cách.

Lạc Dịch Bắc đấm vào tường gầm một cái, ngồi xuống xô-pha, cầm lấy điện thoại, gọi điện cho một trợ lý đặc biệt của mình, “ Điều tra một chút Phương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh nói xong, tắt điện thoại, ngồi trên xô-pha ngón tay khẽ gõ trên màn hình điện thoại chờ đợi một lúc, điện thoại của trợ lý vài phút sau đã gọi đến.

“Cậu Bắc, là Phương Danh Thành không khéo dẫn đến kinh doanh nguy kịch.”

“Tôi biết rồi.” Lạc Dịch Bắc trả lời người đó ngắn gọn, tắt điện thoại.

Ánh mắt chuyển sang điện thoại của Phương Trì Hạ, anh cầm điện thoại của cô lên.

Thật ra anh định xem xem Phương Trì Hạ gần đây có phải bị người của Phương gia làm phiền không, khi mở lịch sử liên hệ, ngạc nhiên phát hiện trong đó lại có thể có một lịch sử cuộc gọi cô gọi cho anh.

Trạng thái, rõ ràng là đã từng nối máy.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi đó được một lúc, nhìn thời gian được hiển thị rõ ràng trên đó, chân mày nhíu lại, đột nhiên đã hiểu ra.

Lịch sử liên hệ của Phương Trì Hạ từ hôm qua đến nay còn có vài cuộc, trong đó các cuộc gọi đều là của Diệp Vân.

Lạc Dịch Bắc nhìn vào lịch sử liên hệ của cô rất lâu, nắm điện thoại của cô trong tay, cầm theo đi ra ngoài.

Lúc đến hoa viên, Phương Trì Hạ đang ngồi trên bãi cỏ chải lông cho Đoàn Đoàn.

Đường nét gương mặt của cô vốn đã đặc biệt dịu dàng xinh đẹp, khi ánh nắng sặc sỡ buông xuống, gương mặt nhỏ nhắn bị ánh sáng bao phủ, đẹp đến có hơi chói mắt.

Lạc Dịch Bắc đi đến vài bước, kéo tay của cô, dắt tay của cô đi về phía bên ngoài nhà.

“Đi đâu?” Phương Trì Hạ đi theo sau lưng anh, vừa đi, vừa hỏi.

Lạc Dịch Bắc không giải thích, chỉ đưa cô đi bước lớn hướng ra ngoài, bước chân còn rất nhanh.Sắc mặt của anh từ khi trở về luôn lạnh lùng trầm mặc, cảm giác giống như thời tiết lúc nào cũng có thể nổi lên mưa gió bão bùng vậy, những nơi anh đi qua, không khí xung quanh đều lạnh cả lên.

Phương Trì Hạ không định rước họa vào thân, không tiếp tục nói chuyện, chỉ lấy điện thoại của mình ở trong tay anh lại, yên lặng đi theo sau anh.

Lạc Dịch Bắc đưa cô lên xe, sau đó đi về hướng một nơi nào đó trong thành phố.

Phương Trì Hạ ban đầu luôn cúi đầu kiểm tra điện thoại của mình, cô không biết anh vừa lấy làm gì.

Đi qua khu chợ, khi đã quẹo sang một con đường yên tĩnh, mặt đột nhiên ngẩng lên.

Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn khung cảnh bên ngoài, cô có hơi mất bình tĩnh.

Đây không phải là đường đến Phương gia sao?

“Anh muốn đến Phương gia ư?” Nghiêng đầu qua, ánh mắt chuyển sang anh, cô hỏi.

Lạc Dịch Bắc nhếch đôi môi mỏng cao ngạo, không quan tâm cô.

“Đi làm gì thế?” Phương Trì Hạ lại truy hỏi.

Lạc Dịch Bắc chỉ chăm chú lái xe, vẫn là không quan tâm cô.

Phương Trì Hạ miệng lải nhải, quyết định ngồi sang một bên quan sát.

Chiếc xe mà hai người đang ngồi, vài phút sau đã đến Phương gia.

“Xuống xe!” Lạc Dịch Bắc xuống xe trước, sau đó kéo Phương Trì Hạ đi vào trong.

Người của Phương gia trước đây căn bản đều chỉ là suy đoán Phương Trì Hạ kết hôn với anh, nhưng Phương Trì Hạ chưa từng chính miệng thừa nhận.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lạc Dịch Bắc đến, điều này có nghĩa là tất cả mọi suy đoán không nghi ngờ gì đều là thật.

“Lạc, cậu Lạc...” Diệp Vân rất kinh ngạc, nét mặt niềm nở định nịnh hót vài câu, nhưng thoáng thấy gương mặt khí lạnh trùng trùng kia của Lạc Dịch Bắc, những lời chưa nói ra toàn bộ đều nuốt vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.