Anh một đường chạy về rất điên cuồng, vào cửa còn rất cấp bách, ánh mắt trầm tĩnh nhưng vẫn có một chút hoảng loạn.
Đi đến phòng khách, ánh mắt quét một vòng rốt cuộc thấy được Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ vẫn đang đứng ở bên cửa sổ, ngĩ xem giải thích với anh thế nào.
Đột nhiên thấy hắn trở về, nhất thời sững sờ, ánh mắt nhìn anh.
Giao tiếp với ánh mắt anh trong ngắn ngủi không biết cô có nhìn nhầm không cô thấy trong mắt anh có chút lo lắng.
Phương Trì Hạ không biết tại sao anh về, nhưng phản xạ ngĩ là có quan hệ với vài trăm triệu mà cô vừa chuyển đi.
Giật mình nhìn qua anh trầm mặc một lúc, cô không biết nên giải thích như thế nào liền dứt khoát nói thẳng, “Em vừa dùng thẻ anh cho em.”
Lời này của cô nói có chút cẩn thận, quan sát thần sắc của anh.
Cô không muốn bị hiểu lầm.
Lạc Dịch Bắc vẫn cho là cô xảy ra chuyện mới vội vã trở về, đoạn đường này anh thậm chí còn nghĩ đến rất nhiều tình huống.
Ánh mắt sắc bén nhìn cô, anh lạnh lùng hỏi “Tại sao gọi lại không nge máy?”
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nhìn điện thoại cách đó không gia, giải thích “Không nge thấy.”
Lời của cô nhẹ nhàng, không gợn chút sóng.
Khiến cho LẠc Dịch Bắc thấy mình như đấm vào bồng, cả đoạn đườn về nóng như lửa bị cô làm ngẹn ở ngực.
“Xảy ra chuyện gì?” Cũng không tiếp tục truy cứu chuyện điện thoại, anh chuyển chủ đề.
Giong điệu của anh có chút lạnh nhưng coi như bình tĩnh, cũng không có dấu vết tức giận.
Điều này khiến cho Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn, cô cho rằng, số tiền lớn như vậy, cho dù anh không so đo nhưng cũng sẽ châm chọc cô.Nhưng mà, Lạc Dịch Bắc hình như không có ý tứ truy cứu.
Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, ngượng ngùng nói “Phương gia gặp chuyện không may, ba của em cần chút tiền để vượt qua khó khăn.”
Phương Trì Hạ kì thật đối với người nhà cũng không có tình cảm gì, nhưng năm đó, cô là do Phương Thành Danh đưa về, về lí cô không thể không quan tâm.
Số tiền kia, xem như cô tra lại tình cho Phương gia.
“Vì sao không trực tiếp tìm anh?”Lạc Dịch Bắc nhìn mặt cô, ánh mắt lạnh như băng.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, muốn giải thích nhưng nghĩ đến điện thoại bị Tô Nhiễn nghe thì lại cứng rắn nuốt về.
“Số tiền kia, em sẽ nghĩ cách trả cho anh.” Ánh mắt cứng rắn nhìn lại anh, cô chuyển chủ đề.
“Tài khoản kia là tiền thiết kế nhẫn, đã tiêu hết vài trăm triệu.” Lạc Dịch Bắc không thèm quan tâm nói.
Khiến cho Phương Trì Hạ có chút kinh ngạc.
Tất cả khoản lời của đấu giá anh đềuu cho cô?
Phương Trì Hạ bất ngờ nhưng trong lòng lại dễ chịu.
Vài trăm triệu kia là cô dùng của mình, so với thiếu nợ hắn thì đỡ hơn nhiều.
Ít nhất cô không cần phải lo lắng thiếu hắn một ân tình.
“Vì sao không đến tìm anh?” Lạc Dịch Bắc lại ép hỏi.
Hắn rất kiên trì về vấn đề đó, không được trả lời anh nhất định không bỏ qua.
“KHông muốn quấy rầy anh.” Phương Trì Hạ cũng không nói điện thoại bị Tô Nhiễm nge, ôm Bao quanh đi ra ngoài.