Cánh cửa của thang máy tự động mở ra.
Phương Trì Hạ đi đằng trước, vừa chuẩn bị đi đến chỗ nhà hàng, cửa của thang máy khác cạnh bên cũng mở, bóng dáng của Thi Cận Dương theo đó bước ra.
Sự trùng hợp như thế này, khiến cô có hơi bất ngờ.
Nhìn thấy anh ta, cô thay đổi sự lạnh nhạt trong thang máy, bình thản trò chuyện với anh, “Buổi triển lãm mà tối nay chúng ta chủ trì kéo dài khoảng bao lâu?”
“Chắc khoảng hơn một tiếng!” Thi Cận Dương căn bản không để ý đến đằng sau còn có Lạc Dịch Bắc chưa đi ra, cười nhạt trả lời cô một câu.
“Đến lúc đó còn phải trở về Sicily liệu có bất tiện không?”
“Cô ăn gì chưa? Đi cùng nhé?”
“Được!”
Hai người giống như người quen vậy vừa đi vừa chuyện trò, từ đầu đến cuối, đều không để ý đến người đằng sau.
Chân mày Lạc Dịch Bắc chau lại, gương mặt trầm lạnh đi tới vài bước, đứng giữa hai người, thản nhiên kéo tay của Phương Trì Hạ lại.
Chuyện này ngày thường anh từng làm không ít, Phương Trì Hạ không nhận ra có gì khác lạ, nhưng mà, dưới cái nhìn của Thi Cận Dương, lại hiển nhiên nhìn thấy sự chiếm hữu.
Đây là tín hiệu được truyền giữa những người đàn ông, Thi Cận Dương tự nhiên vừa nhìn đã hiểu.
Ánh mắt nhìn anh nắm tay của Phương Trì Hạ, đôi mắt Thi Cận Dương có hơi nhói, nhưng rất nhanh đã xem như không có chuyện gì mà rời đi.
“Đến rồi.” Chào hỏi với anh ta xong, anh đi trước hướng về phía nhà hàng.
Lạc Dịch Bắc nói ít hiểu nhiều, không làm ra hành động nhắc nhở nhiều hơn.
Thi Cận Dương là người thông minh tinh tế như vậy, anh biết đối phương nhìn ra.
Buông tay của Phương Trì Hạ, anh đi tới vài bước, hai người trò chuyện như thường ngày.
“Lần này định ở lại đây bao lâu?” Người mở lời là Thi Cận Dương.
“Vẫn chưa rõ, trước mắt định ở bảy ngày, về sau có thể có thay đổi.” Lạc Dịch Bắc gọi phục vụ đến, dùng tiếng Ý lưu loát gọi món cho ba người, rồi đưa trả thực đơn.
Món ăn vẫn chưa mang ra, Thi Lạc đã ôm một cô gái xinh đẹp tóc vàng đi qua.
“Có phiền nếu ngồi chung không?” Thần kinh của con người như anh ta có hơi to sợi, một mình hướng về ngồi bên cạnh Thi Cận Dương, cô gái đi cùng thì ngồi xuống cạnh Phương Trì Hạ.
Họ ngồi trên ghế xô-pha, loại dài, vốn là hai người ngồi thì rất rộng rãi, bây giờ nhiều hơn một người, rõ ràng có chút chật chội.
Phương Trì Hạ bị cô gái đó thẳng thừng chen vào trong cùng ngồi sát vào Lạc Dịch Bắc.
Vả lại chân của cô gái đó còn rất dài, lúc ngồi vắt lên, chiếm hết một nửa không gian, Phương Trì Hạ bị ép đến cả người dính với Lạc Dịch Bắc.
Sắc mặt của cô có hơi mất tự nhiên, Lạc Dịch Bắc ngược lại xem như không có gì, vẫn rất ung dung nhàn nhã thưởng thức li rượu cốc-tai trong tay.
Phương Trì Hạ đã cực kì không thoải mái, nhưng bạn của Thi Lạc, cô lại ngại không nói gì, chỉ có thể giữ tư thế như vậy, cứ như thế chen chúc với Lạc Dịch Bắc.
Chỉ là, khoảng cách gần như vậy, dùng bữa quả thật không thuận tiện cho lắm.
Lúc giơ tay lên, cô thậm chí mấy lần va phải ngực của Lạc Dịch Bắc.
Cảm giác ấy cứ như dùng thân thể để mê hoặc vậy.
Trên mặt Phương Trì Hạ có hơi nóng, ánh mắt vô cùng không được tự nhiên, sau cùng dứt khoát cúi đầu ăn đồ của mình.
“Cô nóng lắm à?” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc ung dung lướt trên mặt cô, thản nhiên buông ra một câu.
“Do thời tiết.” Phương Trì Hạ ấp úng tiếp tục dùng bữa của mình.
“Ở đây có điều hòa.” Lạc Dịch Bắc làm như không có gì mà nhắc nhở.
Phương Trì Hạ bị anh làm cho cứng họng, dứt khoát thẳng thừng lơ đi câu nói của anh.