Lạc Dịch Bắc thản nhiên nhìn cô, ánh mắt di chuyển lên xuống trên người cô.
Phương Trì Hạ dường như không chú ý anh đang ở phía sau, cô vẫn quay lưng lại dặn dò chuyện quần áo với người phục vụ.
Cô nói tiếng Ý, nói chuyện rất lưu loát, phát âm cũng rất chuẩn.
Giọng nói của cô rất hay, dường như nói ngôn ngữ nào đều đặc biệt êm tai, thanh âm vui tươi trong sáng, lượn lờ bên tai dễ chịu như tấm vải mỏng lướt nhẹ trên mặt.
Chắc do quần áo ướt đến lạnh, khi cô nói chuyện, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng ho.
Cô nói điện thoại xong, nghiêng đầu qua, quay người chuẩn bị đi vào trong nhà, ánh mắt thình lình chạm phải anh.
Phương Trì Hạ bị anh làm cho giật cả mình, trên mặt thoáng vẻ hỗn loạn.
Sao đi ra cũng không nói một tiếng thế?
“Của anh xong rồi! Tôi vừa dặn dò nhân viên phục vụ xong, quần áo của anh lát nữa sẽ có người mang đến, tôi đi tắm trước đây.” Trấn tĩnh thần sắc một chút, cô làm như không có chuyện gì mà đi qua, lướt qua anh đi thẳng vào trong nhà tắm.
Thậm chí cũng không nói thêm gì dư thừa.
Tầm nhìn của Lạc Dịch Bắc dõi theo bóng dáng chuyển động của cô, thản nhiên nhìn cô, khuôn mặt càng trầm xuống.
Một chốc thì to gan đến có thể cầu hôn thẳng thừng với con trai, chốc lại như gần như xa, cô như vậy là thế nào đây?
Lạt mềm buộc chặt ư?
Phương Trì Hạ ở trong nhà tắm đã rất lâu, để bản thân đắm chìm trong làn nước ấm nóng của bồn tắm, dưới cổ hoàn toàn ngâm trong nước, chỉ xém không để cả mặt vào trong, giống như làm thế thì có thể sửi ấm trái tim đang lạnh thấu vậy.
Cô thật ra không trách Lạc Dịch Bắc hiểu lầm mục đích cô gả cho anh, hai người căn bản cũng không được tính là quen biết, đột nhiên bảo anh đồng ý lấy mình, người bình thường đều có thể suy nghĩ nhiều.
Trong lòng cô chỉ là rất không dễ chịu, lúc nghe anh lấy chuyện này ra châm biếm.Cũng không biết cô rốt cuộc đã ở được bao lâu trong nhà tắm, khi đi ra, Lạc Dịch Bắc đã không còn ở trong phòng.
Buổi tối họ còn phải chủ trì một buổi triển lãm, Phương Trì Hạ chỉ xem như anh đã bận, vốn không quan tâm đến, mà ở trong phòng chọn cho mình bộ lễ phục cần mặc cho buổi triển lãm.
Cô chọn đầm dài màu xanh nước biển, vén bừa tóc lên, cô xoay người đi về hướng nhà hàng ở dưới lầu.
Lúc ở chỗ thang máy, trùng hợp đụng phải Lạc Dịch Bắc.
Nhìn thấy cô chầm chậm bước đến, ánh mắt của anh ung dung lướt trên người cô một, đáy mắt sáng lên một sự đẹp đẽ.
Bộ lễ phục này là Phương Trì Hạ là mặc bừa, chất liệu vải nhẹ, sau lưng để lộ ra một chút, trước ngực điểm xuyết nếp gấp, cầu vai là một đoạn viền hoa mảnh nhỏ.
Không trang sức rườm rà, thậm chí ngay cả chút hoa văn cũng không có, màu xanh nhuộm thấm tạo cảm giác tầng lớp tầng lớp, kiểu dáng thật ra vô cùng đơn giản, nhưng mặc trên người cô, đúng là có một loại xinh đẹp không thể diễn tả.
Thoát tục là từ thích hợp nhất để miêu tả cô, đặc biệt là khi mặc đầm dài.
Bước đi chậm rãi, khiến người khác nghĩ đến nàng tiên giẫm lên bọt sóng mà bước ra giữa một màu xanh của trời và biển.
Lạc Dịch Bắc giả vờ thản nhiên nhìn cô, có hơi bất ngờ trước cô của tối nay.
Phương Trì Hạ giống như không ý thức được bản thân mặc đẹp đến như thế nào, đi đến vài bước, tự mình bấm nút thang máy.
“Đinh đoong” một tiếng vang lên, hai người cùng nhau đi vào, ai cũng không nói lời nào.
Không khí nhất thời có chút kì lạ.
Lạc Dịch Bắc đã quen với việc bản thân cô lúc nào cũng có thể không ngừng gây ồn ào, bỗng nhiên yên lặng như vậy, ann ngược lại có chút không thích ứng.
Mắt liếc sang cô, vừa chuẩn bị nói gì đó, “Đinh” lại một tiếng vang lên, đã đến tầng một rồi