Lời của cô rất bình thản, cảm giác ấy, giống như căn bản không nhìn thấy Tô Nhiễm vậy.
Tô Nhiễm đứng hình ngay tại chỗ, cơ thể từ từ phát run.
Quang minh chính đại vào sống trong Lạc gia, bây giờ còn đã quang minh chính đại ngủ chung?
Tô Nhiễm chỉ biết quan hệ giữa Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc không phải bình thường, nhưng lại không biết chuyện kết hôn này, ngẩn người đứng chôn chân được một lúc, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về hướng Lạc Dịch Bắc.
“Dịch Bắc, cô ta...”
“Hôm nay cha mẹ anh chắc sẽ trở về, đi xuống đi!” Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, đi trước mặt cô xuống dưới lầu.
Lúc đến lầu dưới, Phương Trì Hạ đang dùng bữa sáng.
Lạc Dịch Bắc đi thẳng đến, ngồi ở vị trí cạnh cô.
Nhà ăn của Lạc gia rất lớn, nhưng mà, lúc này chỉ có cô và anh hai người.
Phương Trì Hạ dùng bữa được một nửa, mặt bỗng nghiêng sang, ánh mắt dán trên dấu ở trên cổ của anh.
Cô cắn rất mạnh bản thân cô biết rõ, vết cắn ở trên cổ của Lạc Dịch Bắc còn rất chói mắt, vị trí vừa vặn gần kề cổ áo, nhưng lại không thể che lại.
Vị trí rất hiển nhiên, e rằng chỉ cần ai nhìn thấy anh đều có thể chú ý đến.
Phương Trì Hạ do dự một chút, đến phòng khách bảo người tìm miếng băng cá nhân, ngồi về bàn ăn cẩn thận từng li từng tí giúp anh dán lên.
Miếng băng cá nhân nhỏ bé màu da, vừa vặn dán lên chỗ vết cắn.
“Sao thế?” Đưa tay lên sờ sờ chỗ ở trên cổ của mình, Lạc Dịch Bắc có hơi không hiểu hành động của cô.
“Không có gì, dùng bữa đi!” Phương Trì Hạ thật ra chỉ là không muốn để lộ quan hệ của hai người ở trước mặt người của Lạc gia, nhưng mà lại không nói thẳng như thế với anh.
“Lát nữa Nhiễm Nhiễm sẽ đến chỗ ông nội, em cũng cùng đi.” Lạc Dịch Bắc ăn đến một nửa, thình lình nói.
Tô Nhiễm đi đến hỏi thăm cụ ông Lạc gia là chuyện nên làm, Lạc Dịch Bắc sắp xếp Phương Trì Hạ cũng đi theo, thật ra là có ý định thu ngắn khoảng cách cô và người nhà Lạc gia.
Nhưng Phương Trì Hạ đối với chuyện này dường như không để tâm cho lắm, nói lấp lửng, “Lát nữa hẵng tính đi!”
Lạc Dịch Bắc cũng không nói gì nhiều, khẽ cúi đầu tiếp tục dùng bữa của mình.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Lạc Dịch Bắc lên lầu dường như có chút chuyện, Phương Trì Hạ một mình nhàm chán, rất tùy ý mà đi lại ở trong hoa viên.
Hoa viên của Lạc gia rất lớn, có thể so với Ngự Hoa Viên, thông qua được hai cửa.
Lúc Phương Trì Hạ đi đến một bờ hồ, 1 con Husky đột nhiên nhảy ra từ bụi cỏ.
Phương Trì Hạ trước tiên là ngẩn người, nhìn rõ dáng vẻ của con Husky kia, mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt nó, “Harry, sao em cũng ở đây?”
Cô đã từng vì Harry trải qua gian khổ, tự nhiên nhận ra con chó này, chó cưng của cụ ông, vật cưng giống như sinh mạng.
Harry đối với cô vẫn luôn rất thân thiện, đầu cọ cọ lên váy của cô, răng cắn một góc váy của cô, kéo cô đi về một chỗ nào đó của hoa viên, giống như đang mời cô đi đâu vậy.
Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên tầm nhìn thuận theo hướng nó kéo cô đi một cái, là biệt thự của cụ ông.
Phương Trì Hạ thật ra có hơi sợ Lạc Dịch, không muốn đi cho lắm, không muốn ở đấy đụng phải Tô Nhiễm.
“Harry, em bỏ ra, bỏ miệng ra!” Lúc bị Harry kéo đến trước cửa, cô nhấc chân của mình, định rút váy từ trong miệng Harry ra, nào ngờ Harry đột nhiên đã sủa gâu gâu lên.
“Đừng sủa mà, suỵt! Suỵt, yên lặng chút!” Phương Trì Hạ sợ bị cụ ông phát hiện, cô cong lưng, liên tục làm động tác bảo nó yên lặng.