Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 440: Chương 440: Lần nữa gặp rắc rối (2)




Nào Ngờ Harry vẫn là không để ý, không những không dừng lại, ngược lại sủa càng lớn hơn.

“Suỵt! Đừng làm ồn!” Phương Trì Hạ bắt đầu sốt ruột, lo sợ cụ ông một giây sau sẽ ra đây, định quay đầu bỏ đi, nhưng váy vẫn cứ bị kéo đến đây.

“Harry, sao thế?” Cùng lúc, trong nhà, một âm thanh đầy trung khí truyền đến, nghe âm thanh, giường như giây tiếp theo, người sẽ đi ra.

Sắc mặt Phương Trì Hạ biến đổi, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía trong cửa, tay lần nữa kéo kéo Harry.

Harry không để ý cô, sủa gâu gâu dường như rất vui vẻ.

Phương Trì Hạ bất lực, tránh không khỏi, chỉ có thể thành thật đối mặt.

Trong nhà, một bóng dáng chầm chậm xuất hiện trong tầm nhìn cô, từ lờ mờ đến rõ ràng, sau cùng đi thẳng ra đây.

“Ôi!” Lạc Dịch gặp lại cô lần nữa, dường như rất ngạc nhiên, tầm nhìn thản nhiên lướt trên người cô một cái, gọi Harry về, “Qua đây!”

Harry nhìn thấy ông rất vui, cơ thể mập ú chạy vòng quanh chân ông.

“Ông cố!” Phương Trì Hạ cung kính chào hỏi ông.

“Nếu đã đến rồi, thì đi vào đi!” Lạc Dịch, chỉ là thẳng nhìn cô một cái quay người đi vào trong nhà.

Ông ta cũng đã mời rồi, Phương Trì Hạ là vãn bối, không có lý nào không nghe lời.

Chần chừ một lúc, Phương Trì Hạ máy móc đi theo vào trong.

Lạc Dịch cũng không tiếp đãi cô, sau khi mời cô vào, một mình đã đuổi bắt Harry chạy khắp nơi từ phòng này đến phòng khác.

Phương Trì Hạ lúc không có ông ta ở đây ngược lại càng thoải mái, yên lặng bắt đầu đánh giá trong ngôi nhà.

Biệt thự mà Lạc Dịch ở thuộc kiểu Trung, cả một khoảng sân cũng được thiết kế cổ xưa, ngay cả vật dụng bài trí bên trong, đều mang đậm kiểu Trung.

Đồ đạc phong cách cổ đại, bình thường nhìn điều có cảm giác niên đại, hàm súc, nhưng lại mang sự xa hoa ngầm.

Nhiều thứ nhìn không bắt mắt, nhưng lại có thể giá trị liên thành.

Trong đó thu hút người nhìn nhất là một bình hoa điêu khắc Phục Cổ, màu trắng thuần khiết, Phương Trì Hạ không nói được là loại đồ gốm nào, trắng tựa viên ngọc sáng long lanh, vừa nhìn đã biết giá trị không tầm thường.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm bình hoa được một lúc, kĩ càng để bản thân cách chậu hoa đó xa một chút, chỉ sợ bản thân không cẩn thận làm vỡ.

Ở trong đại sảnh đi qua đi lại một lúc, sau đó cô lại quay sang con đường ở bên trong.

Trên con đường từ hoa viên đi đến, một ánh mắt lặng lẽ quan sát cô ở đây, nhìn chằm chằm cô rất lâu, ở lúc bóng dáng cô biến mất, vài bước đi vào nhà.

Tiếp theo là, trong nhà phát ra tiếng loảng xoảng, có thứ gì đó, dường như đã rơi xuống đất...

Phương Trì Hạ vẫn còn ở trong con đường.

Chỗ này của Lạc Dịch được thiết kế giống như viện bảo tàng vậy, ngay cả đồ tham quan trên những bức tường của con đường cũng rất nhiều.

Con đường và đại sảnh ở bên ngoài cắt một mặt tường, Phương Trì Hạ ở bên trong xem chăm chú, thêm vào là trong biệt thự chốc chốc lại truyền đến tiếng sủa của Harry, động tĩnh kia ở đại sảnh, cô vốn không nghe thấy.

Đứng trong con đường vài phút lâu, Phương Trì Hạ quay người trở về đại sảnh.

Vừa mới bước vào, lại ngẩn người ra nhìn thấy trên đất mảnh vỡ nằm rải rác.

Vẫn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa, tiếng kêu của một cô hầu nữ đột nhiên truyền đến, “A!”

Tiếng kêu cao vút, kêu đến rất hoảng sợ giật mình, cảm giác ấy giống như đã xảy ra chuyện lớn gì kinh thiên động địa vậy.

Trong lòng Phương Trì Hạ nhất thời căng thẳng, ánh mắt cứng đơ nhìn về phía cô ta.

Cô hầu đó nhìn mảnh vỡ ở trên đất, lại nhìn nhìn cô, trên mặt ghi đầy các chữ không thể tin được, cơ thể còn đang khẽ run lên, dường như đã bị dọa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.