“Ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước! Mẹ chồng em tới rồi!”
Khương Ninh?!
Lâm Quán Quán vô thức ngẩng đầu lên, quả nhiên cô nhìn thấy Khương Ninh.
Khương Ninh giống như vội vàng tới, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình in hình màu xanh lam bình thường, đứng ngay trước mặt bọn họ cách đó hơn chục bước, bên cạnh bà ta là ông Tiêu.
Lâm Quán Quán đã gặp qua bà ta rất nhiều lần, lần nào Khương Ninh cũng ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ càng, mà hôm nay bà ta lại không trang điểm, tóc cũng tùy ý xõa trên vai, trông cả người bà ta già hơn vài tuổi so với bình thường.
Bà ta có vẻ gầy hơn so với lần cô gặp lần trước, gió thổi qua, bộ quần áo mặc ở nhà rộng thùng thình có chút phiêu đãng, nhìn qua như là có thể bị gió thổi bay, mặc dù thân hình gầy gò nhưng khí thế của bà ta vẫn không hề giảm sút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Quán như muốn ăn thịt cô.
Lâm Quán Quán nhíu mày.
Cho dù Khương Ninh ghét bỏ cô, cô đối với Khương Ninh cũng không có một chút cảm tình!
“Tiêu Lảng Dạ … Anh gọi điện cho ba mẹ tới đúng không?”
Tiêu Lăng Dạ quả quyết phủ nhận: “Không có!”
“Nga!”
Phía trước, Khương Ninh đã chậm rãi đi tới, Lâm Quán Quán cúi đầu nói với Tiêu Lăng Dạ: “Mẹ của anh hẳn là tới đây tìm anh, có cần em tránh đi một chút không?”
“Không cần!”
“Đây là tự anh nói nha. Nếu lát nữa em có nói chuyện không dễ nghe làm cho mẹ anh tức giận, anh cũng không trách em được!
Tiêu Lăng Dạ đỡ trán.
Đang nói chuyện, Khương Ninh đã đi tới trước mặt hai người, ông Tiêu không yên tâm, nên cũng đi theo bà ta.
“Tiêu Dạ…”
“Mẹ!
Khương Ninh vốn ở đây để hỏi tội, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ ngồi trên xe lăn, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
“Tiêu Dạ, chân của con bị sao vậy?”
“Không sao đâu!”
Khương Ninh không tin!
Bà ta lo lắng ngồi xổm bên cạnh chân anh, vươn tay sờ sờ chân anh, phát hiện chân anh quả nhiên không có vấn đề gì, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chân không bị gì thì sao phải ngồi xe lăn? Không đúng… Có phải người con có chỗ nào không thoải mái, con mau nói cho mẹ biết! Con có chuyện gì, mẹ sẽ giúp con liên lạc với Tống Liên Thành nhờ cậu ẩy kiểm tra cho con.”
“A… Bác!” Tống Liên Thành từ trên xe chạy xuống: “Tôi đã kiểm tra qua cho lão đại rồi. Lão đại bị gãy hai xương sườn. Không có vấn đề gì lớn, tôi đã xử lý qua ở bệnh viện… Lý do ngồi xe lăn là do tôi sợ lúc đi đường, xương sườn của anh ấy sẽ quá sức, bác không cần lo lắng, khả năng trị thương của lão đại rất nhanh, chỉ cần không tới hai ngày là có thể tung tăng nhảy nhót được rồi!”
Gãy xương sườn?
Còn gãy hai khúc xương sườn!
Khương Ninh hít ngược một hơi khí lạnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiêu Lăng Dạ không nói gì.
Khương Ninh lại nhìn về phía Tống Liên Thành, Tống Liên Thành gãi gãi đầu: “Chuyện đó … Chuyện này một lời khó nói hết! Nhưng mà tôi cảm thấy, so với quan tâm lão đại thì không bằng hai bác quan tâm đến A Diễn!”
“A Diễn?”
Tống Liên Thành xoay người sang một bên, Tiêu Diễn đang ngồi trên xe lăn lập tức lộ ra gương mặt, một chân của anh ấy vẫn còn bị băng bó với tấm thép, thực sự trông còn tệ hơn tình trạng của Tiêu Lăng Dạ.
Sắc mặt Khương Ninh và ông Tiêu đều thay đổi!
“A Diễn… Chân của con sao lại thế này?”
Tiêu Diễn được hai người quan tâm, anh ấy vừa mừng lại vừa lo: “Không sao, không sao, chỉ là bị gãy một chân…”