Tiêu Diễn, Tống Liên Thành, Tâm Can và Duệ Duệ vốn là ở trong xe chờ hai người đăng ký kết hôn trở về, nào biết Tiêu Diễn nhìn thoáng qua liền thấy ba mẹ nhà mình, mẹ anh ấy cũng chưa từng thích Tiểu Quán, cho nên bà ta xuất hiện ở đây vào lúc này. Nhất định không phải tới để chúc phúc cho anh trai mình và Tiểu Quán.
Tiêu Diễn sợ mẹ mình gây chuyện, đến lúc đó huyên náo, sắc mặt mọi người sẽ rất khó coi, nên nhanh chóng kéo Duệ Duệ và Tâm Can xuống xe, thầm nghĩ, dù sao còn có hai đứa nhỏ Duệ Duệ và Tâm Can ở đây, mẹ nhất định sẽ bận tâm đến bọn trẻ, sẽ không gây loạn quá khó coi.
“Mẹ! Không sao, con vừa mới đánh nhau với người khác một trận, không có đánh lại nó…”
Lúc này, người ở Cục Dân Chính càng ngày càng nhiều.
Một số người đã nhìn qua.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Diễn ho nhẹ một tiếng: “Ba mẹ! Mọi chuyện có chút phức tạp, một hai câu khó kể hết, hay là … Chúng ta lên xe trước, ở trong xe từ từ nói chuyện?”
Để bà ta ngồi chung xe với Lâm Quán Quán?
Khương Ninh nhíu mày!
Bà ta rất muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy Duệ Duệ và Tâm Can bên cạnh Tiêu Diễn … Bà ta chợt do dự.
Thật lâu rồi bà ta không gặp hai đứa nhỏ.
“Bà ơi…” Tâm Can bước đến và nhìn bà ta bằng ánh mắt trông mong: “Bà ơi, bà có nhớ Tâm Can của bà không? Tâm Can nhớ bà rất nhiều …”
Ông Tiêu cau mày, nghiêng người về phía trước giả vờ nghiêm túc. . Ra chương nhanh nhất tại || TRUМ trцyen.м E ||
“Tâm Can chỉ nhớ bà nội thôi sao?”
“Cháu cũng nhớ ông nội!”
Mặt mày ông Tiêu đột nhiên hớn hở ra, cười nói: “Cái này còn tạm được!”
Khương Ninh bị giọng nói mềm mại của cô bé làm cho mềm lòng.
Bà ta khom lưng bế Tâm Can vào lòng, xoa xoa đầu cô bé rồi giận dữ nói: “Nha đầu thúi! Cháu còn nhớ là cháu có ông bà nội hả! Còn nói là nhớ ông bà nội, nhớ như thế nào sao không về nhà gặp chúng ta! Cháu có biết là ông bà nhớ cháu nhiều cỡ nào không…”
“Người ta muốn đi học mà!” Tâm Can vòng tay ôm cổ bà ta, hôn thật mạnh một cái trên mặt bà ta: “Bà nội, đừng tức giận!
Khương Ninh nào có tức giận.
Tiêu Diễn liều mạng nháy mắt ra hiệu với ông Tiêu, ông Tiêu gật gật đầu, ông ấy nhân cơ hội đỡ lấy Khương Ninh: “A Ninh à, chúng ta dù sao cũng là nhân vật của công chúng, ở đây nói chuyện thì còn ra thể thống gì?
Lên xe trước đã, có gì muốn nói thì cứ lên xe rồi nói, được không?”
Ông Tiêu cho Khương Ninh một bậc thang, Khương Ninh cũng thuận thế đi vào.
Bà ta liếc mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Quán Quán một cái, hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh ôm Tâm Can lên xe.
Lâm Quán Quán sờ sờ cái mũi.
Không thể hiểu được!
Trên đường trở về, Tống Liên Thành vẫn lái xe như cũ.
Phòng xe vô cùng rộng rãi, nhưng Lâm Quán Quán thật sự không muốn nhìn thấy Khương Ninh, cô và Khương Ninh gặp mặt riêng hai lần, lần nào cũng ra về trong không vui, để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của mình, cô dứt khoác ngồi ở ghế phụ.
Trong tuần lễ vàng ngày 1 tháng 5, có rất nhiều người đi bộ trên đường, Tống Liên Thành lái xe rất chậm.
“Chị dâu …” Chờ đèn xanh bật, Tống Liên Thành mới hạ giọng, ngượng ngùng nhìn Lâm Quán Quán: “Chị dâu, thật xin lỗi… “Ách?”
“Bác trai và bác gái là do tôi đưa tới!” “Anh?”
Tống Liên Thành nói một cách áy náy: “Vừa rồi cô và lão đại vào Cục Dân Chính. Tôi muốn chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này, vì vậy tôi đã chụp một bức ảnh của Cục Dân Chính và đăng nó lên vòng bạn bè … Tôi quên mất của WeChat của mình có bác trai và bác gái, mà tôi cũng quên chặn họ … Chắc là họ xem bài tôi đăng trên vòng bạn bè nên mới vội vàng đến đây!”
Thì ra là thế!
Cô còn cho rằng chính Tiêu Diễn là người thông báo cho họ.
“Chị dâu… Thật xin lỗi…”