Tâm tình Tiêu Lăng Dạ sung sướng.
Khóe miệng anh nhéch lên, lông mày nhéch lên, “Tiêu phu nhân, ghen sao?”
“Chậc! Em không ghen.” Lâm Quán Quán nâng căm li vẻ mặt kiêu ngạp, “Bồn tiểu thư phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành. Quan trọng hơn, bồn tiêu thư là Tiêu phu nhân pháp lý, em sẽ ăn loại giâm này sao? Cười chết em rồi!”
Tiêu Lăng Dạ bật cười.
Anh véo cái mũi nhỏ cong của cô.
Chỉ thích bộ dạng tự kiêu qúa đáng và hôi thối của cồI “Lát nữa còn có cảnh phải quay, phải chú ý đừng bị thương nữa.”
“Ừm.”
Tiêu Lăng Dạ lật kịch bản có ghi chú vàng, ánh mắt có chút sâu thăm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Kịch bản viết không tốt!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật, “Đại cal Vỏ kịch này đã được quay trong nhiều tháng, ngày hôm nay cảnh quay của anh säp đóng – máy, anh nói rắng kịch bản này viết không tốt? Em nỏi cho anh biệt, anh nên thì thầm một chút. Tác giả gốc của “Khuynh Thành Truyện” thỉnh thoảng sẽ đên thăm lớp, nghe anh nói lời này làm sao không hộc máu cho được. Còn có Lý Mưu, đạo diễn Lý Mưu coi trọng bộ phim truyền hình này như vậy, anh tuyệt đối đừng để ông ấy nghe được.”
Lâm Quán Quán nhịn không được cũng lật hai trang, gãi đâu nói, “Em cảm thây rất tốt, anh nói ở đâu không tốt?”
“Không có cảnh quay thân mật!”
“A ha?”
Sắc mặt Tiêu Lăng Dạ không vui, lúc trước Uyễn Phi Truyện vừa có cảnh hôn vừa có cảnh thân thiết, kết quả đến Khuynh Thành Truyện lại khỀng có gì!
Nhiều nhất chính là hôn lên trán, kéo bàn tay nhỏ bét Hal Hại anh chờ đợi lâu như vậy.
Tiêu Lăng Dạ lật đến cảnh quay đêm tân hôn, lạnh lùng nói, “Đêm tân hôn chính là năm bàn tay. nhỏ bé, phủ chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm… tác giả này não bị bệnh àI”
Lâm Quán Quán dở khóc dở cười, lúc trước cùng Cơ Dã Hỏa quay “Uyễn.
Phi Truyện” thân mật, cô mây lân đêu bị khí thê cường đại của Tiêu Lăng Dạ đè nén không thở nỗi.
Lúc này cũng tốt, đến lượt chính anh, anh lại phát hiện cảnh thân mật diễn ít đi.
Nhìn thây Tiêu Lăng Dạ mặt đen, Lâm Quán Quán nghẹn cười an ủi anh, “Nghiêm đánh! Nghiêm đánh! Hiểu một chút.”
Tiêu Lăng Dạ tiện tay ném kịch bản, “Đánh giá kém!”
Buổi chiều.
Tiếp tục quay.
Cảnh này tập trung quay chính là cảnh quay của Tiêu Lăng Dạ, chỉ đạo võ thuật cô ý đến chỉ. chiều thức cho hai người họ, chờ diễn tập hai lần, không thành vấn đề mới chính thức bắt đâu quay phim.
Đây là cảnh quay cuối cùng của Tiêu Lăng Dạ trong Khuynh Thành Truyện.
Tiêu Lăng Dạ đóng vai Bạch Mặc đấu cùng Nhai Xê, những bởi vì Bạch Mặc thân bị trọng thương, mà Nhai Xế trong thời kỳ toàn thịnh, hận Bạch Mặc cực kỳ, hẳn ta biết Bạch Mặc coi trọng nhất là Sở Khuynh Thành, đánh với Bạch Mặc, lạnh lùng đánh lén Sở Khuynh Thành một cái.
Sở Khuynh Thành vừa mới được Yêu Đề chữa lành yêu đan, còn khoanh chân ngồi ở chỗ đó, chưa tỉnh lại.
Bạch Mặc một bên quán lấy Nhai Xé, một bên muôn phân thân bảo vệ Sở Khuynh Thành, rất nhanh liền chịu ThưởïE] vết máu loang lỗ cả người.
“Ha ha! Bạch Mặc! Ngươi không phải là kẻ tu tiên thiên phú cao nhất Sao, ngươi không phải muôn phong ấn ta saol Ha ha ha, không ngờ răng, hiện tại bị ta bức đến đường này. Ngươi cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi câu xin ta, nói không chừng ta sẽ buông tha cho ngươi đó.”