Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 260: Chương 260






Trong văn phòng.

“Đi ra ngoài!”

“Anh, là eml”

Tiêu Lăng Dạ lúc này mới từ máy tính ngẳng đầu, nhìn đến Tiêu Diễn, anh nheo lại mắt:“sao em lại tới đây?”

Tiêu Diễn đem một chồng văn kiện thật dày phóng tới bàn làm việc, khoa trương lau lau mồ hôi không tồn tại trên đầu: “Nhân viên cầu cứu em đến đây, nói nếu em không tới bọn họ liền bị không khí lạnh lẽo của anh đông chết!”

Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ phát lạnh:“Em có thể trở về rồi.”

*Ở bên phía bệnh viện đã có ba mẹ chăm lo cho Tâm Can, em ở đó cũng không làm gì!”

*Vậy đi làm đi!”

“Không được không được, anh, chính miệng anh nói hôm nay cho em nghỉ phép!”

Tiêu Lăng Dạ ngẳng đầu, ánh mắt thanh lãnh u hàn.

Tiêu Diễn: *…”

Mẹ nó!

Ánh mắt thật đáng sợ.

Hôm nay sáng sớm tới đi làm không phải còn tốt sao, như: thế nào đột nhiên lập tức liền lạnh buốt như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có có thể là tiểu Quán Quán tạo thành.

Tiêu Diễn thật mạnh thở dài một tiếng.

Mẹ nó!

Tiểu Quán Quán nha, lửa là do cô đốt lên thế nhưng lại để tôi đến làm bình chữa cháy, không công bằng, thật không công bằng!

“Anh, tâm tình không tốt sao?”

Tiêu Diễn lôi cái ghé, tiến đến bên người Tiêu Lăng Dạ: “Để em đoán xem! Ngô…… Hiện tại người có thể ảnh hưởng tâm tình anh cũng chỉ có tiểu Quán Quán, tâm tình không tốt khẳng định cùng tiểu Quán Quán có quan hệ.



Bên người rất nhiều người đều không tiếp thu được chuyền biến của anh cùng tạo ra quan hệ anh xa cách.

Chỉ có A Diễn.

Mặc kệ anh có mặt lạnh như thế nào, cậu ấy đều vô cùng cao hứng đi theo anh.Tâm tư anh thâm trầm liền tính là ba mẹ cũng cực nhỏ có thể đoán trúng tâm sự anh.

Chỉ có A Diễn. Đối với tâm sự của anh, mỗi một cái đoán vô cùng chuẩn.

Tiêu Lăng Dạ nhìn Tiêu Diễn, ánh mắt hơi hơi nhu hòa xuống, anh vươn tay.

Tiêu Diễn theo bản năng rụt rụt cổ.

Tiêu Lăng Dạ trúc trắc sờ sờ tóc của hắn.

Tiêu Diễn: “II!”

Cả người cứng đờ, tỏ vẻ chính mình đã chịu một vạn điểm kinh hách.

Mẹ nó!

Anh vừa rồi còn tưởng rằng anh trai muốn đánh anh!

“Anh.”

“A Dận hẹn Quán Quán đi ăn com!”

“Tiểu Quán Quán đáp ứng rồi à?”

“Ừm!” Tiêu Lăng Dạ gật đầu.

Tiêu Diễn: “…”

Vốn dĩ đã loạn ròi, A Dận như thế nào càng muốn lúc này trở về quấy rồi chứ!

Ail Anh dám nói.

Nếu đổi thành người khác, đã sớm không biết bị anh trai anh lộng chét bao nhiêu lần.

“Anh, anh có muốn em đi điều tra một chút hay không, nhìn xem A Dận chuẩn bị nhà ăn chỗ nào.Sau đó chúng ta tới làm một cái trùng hợp?”

“Không cần!”

“Ngạch?”

“Để Lãnh Quân Lâm liên hệ Lí Mưu, nhìn xem Quán Quán mấy giờ kết thúc công việc!” Tiêu Lăng Dạ nheo mắt lại: “Trước khi Quán Quán kết thúc công việc, đem Tâm Can đến đó!”

Tiêu Diễn yên lặng hướng Tiêu Lăng Dạ giơ ngón tay cái lên!

Caol Thật sự là cao tay!

Tâm Can ra tay, một cái đỉnh ba!

Có Tâm Can ở đó, tiểu Quán Quán còn có thể cùng A Dận cùng đi ăn cơm sao?

Mở cái trò đùa quốc tế gì vậy!

Bên kia.

Làng đại học Vân Thành một chỗ tiểu khu cao tầng.

Lâm Vi ôm chân, hai mắt vô thần ngồi ở trên sô pha, đối diện sô pha là TV LCD kết nối với internet, chính truyền phát tin buổi sáng hôm nay khi Tiêu Dục bị phóng viên phỏng vần.

Video này cô ta đã nhìn mười máy lần rồi.

Nước mắt đã sớm khóc khô.

Ở trong video.

Tiêu Dục bày ra một bộ người bị hại, đối mặt phỏng vấn, anh ta chỉ nói chính mình không biết nhìn người, bị người ta lừa bịp.Sau đó liền ở trước mặt truyền thông tuyên bố tin tức chia tay, sau đó lại liền khinh phiêu phiêu như vậy đem nước dơ hắt hét lên người cô ta.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy đến video, cô ta cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

Hơn nữa bọn họ lén lút ở bên nhau kia một năm, bọn họ luyến ái bốn năm, dù cho chia tay, cô ta không trông cậy vào Tiêu Dục ở truyền thông trước mặt thay cô ta nói lời hay, lại cũng không nghĩ tới anh ta thế nhưng có thể nhẫn tâm như vậy vô tình ở sau lưng thọc cô ta một đao!

Lâm Vi không tiếng động cười rộ lên.

Cười một tiếng nước mắt lại chảy ra.

Ánh mắt dại ra giật giật, dừng ở hiện trường hỗn độn trong phòng, ánh mắt một chút xíu tập trung, cũng một chút xíu lạnh xuống.

“Muốn dùng một bộ phòng ở liền tống cổ tôi, coi tôi là xin cơm saol”

Lâm Vi nhìn quanh phòng ở.

Cô đêm qua mới vừa dọn vào, hiện tại tắt cả vật phẩm đều chồng chất tại trong phòng khách có vẻ rất hỗn độn.

Phòng này không phải là phòng mới.

Bởi vì ở phụ cận làng đại học cho nên đều là phòng cho thuê.

Chỉ đơn giản trang hoàng một chút cộng thêm một cái đèn chùm, dụng cụ đồ điện cũng đều đã dùng qua, tuy rằng người giúp việc đem phòng ở dọn dẹp lại một chút nhưng phòng ở nhìn qua vẫn cũ kỹ.

Màu trắng ở vách tường có chút ố vàng, toàn bộ phòng ở nhìn qua đều phi thường có cảm giác niên đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.