Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 273: Chương 273




Nhà hàng có mười sáu tầng.

Tầng 1 là sảnh nhiều người nhất, càng lên cao thì mỗi tầng càng ít bàn ăn, tầng 16 là tầng cao nhất, cả tầng chỉ có 2 bàn ăn.

Cơ Dã Hỏa trực tiếp đưa Lâm Quán Quán vào thang máy lên tầng cao nhất.

Chỗ rất rộng rãi, bàn ăn cách xa nhau ngàn dặm, tính riêng tư rất tốt.

Lúc này.

Người phục vụ dẫn hai người đến bàn bên cửa sổ.

“Phu nhân, mời gọi món.”

Người phục vụ đưa máy tính bảng cho Lâm Quán Quán, đọc xong hồi lâu, Lâm Quán Quán cảm thấy khó chọn được.

Cô cảm thấy rằng món nào cũng có vẻ ngon.

Lâm Quán Quán nuốt nước bọt, đẩy chiếc máy tính bảng cho Cơ Dã Hỏa, “Tôi chưa đến đây bao giờ. Tôi không biết món nào ngon. Anh gọi món đi.”

“Được rồi!”

Cơ Dã Hỏa gọi món bít tết, gọi thêm vài món khác, cuối cùng yêu cầu một chai rượu vang đỏ.

“Như vậy đã.”

“Được rồi ạ, xin vui lòng đợi một chút!”

Phải nói rằng phục vụ ở nhà hàng này rất chuyên nghiệp, anh ta rõ ràng nhận ra Cơ Dã Hỏa và Lâm Quán Quán, anh ta chỉ ngạc nhiên trong hai giây rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Chẳng mấy chốc, có tiếng vĩ cầm du dương trên tầng mười sáu.

Hai người họ ngồi bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sản, nhìn xuống, một nửa khung cảnh của Vân Thành đã được thu vào tầm mắt.

Rõ ràng đó là một cảm giác rất thú vị.

Nhưng Lâm Quán Quán có một chút bồn chồn.

“Mông ngứa hay sao mà dịch đi dịch lại!”

Lâm Quán Quán nhìn chằm chằm, “Anh mới mông ngứa ấy”

Vừa nói, Lâm Quán Quán đột nhiên chồm người tới gần Cơ Dã Hỏa, nheo mắt lại, nhìn thẳng vào anh ta.

Nhịp tim của Cơ Dã Hỏa trở nên mắt cân bằng.

“Em, em làm gì vậy?”

Mẹ nó!

Đừng nói chưa bày tỏ đã bị phát hiện đó chứ?

“Cơ Dã Hỏa…”

“Làm sao?”

“Thành thật mà nói, anh có phải là…” Với giọng nói của Lâm Quán Quán, tim Cơ Dã Hỏa cũng đập càng lúc càng nhanh.

“…có phải là làm gì có lỗi với tôi không hả?!”

Bịch!

Trái tim chọt rơi xuống đất.

Cơ Dã Hỏa thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó, anh tức giận, ôm trán của Lâm Quán Quán đầy cô lại, “Em đang nói nhảm nhí gì vậy!”

Lâm Quán Quán nghỉ ngờ, “Không làm gì có lỗi với tôi, tự nhiên mời tôi đi ăn ở một nhà hàng cao cấp như vậy …

không phải phong cách của anh.”

Cơ Dã Hỏa muốn nôn ra máu, “Lâm Quán Quán! Tự hỏi lương tâm của mình đi, anh tiếc em hồi nào chưa! Ai như: em! Thâm chí tiệc còn không thèm mời anh! “

Lâm Quán Quán ho khan ngừng nói.

Cơ Dã Hỏa hừ lạnh.

Có một sự hoảng loạn trong lòng anh.

Mẹ nó!

Làm anh sợ chết khiếp.

Trong lúc nói chuyện, người phục vụ giao rượu đỏ tới, rượu đỏ được mỏ ra, Cơ Dã Hỏa rót cho Lâm Quán Quán một đáy ly rượu.

Lâm Quán Quán thì thằm.

“Cái gì?”

“Không có gì!”

“Chết tiệt, anh nghe hết rồi, em kêu anh keo kiệt!”

Nghe rồi còn hỏi!

Lâm Quán Quán đảo mắt nhìn anh.

“…” Cơ Dã Hỏa nghiến răng nghiền lợi, đặt chai rượu đỏ lên bàn ăn, nghiền răng nghiến lợi nói: “Em là đồ không biết tốt xáu, loại rượu đỏ này có nồng độ rất cao, em sẽ say nêu uông quá nhiêu! “

Lâm Quán Quán cong môi, không cho là đúng.

Không cần biết nó mạnh đến đâu, sao mạnh được bằng chiếc Lafite mà cô đã uống ở nhà Tiêu Lăng Dạ lần trước chứ?

Buồn cười!

“Nữ nhân này, thôi quên đi, lúc say rượu rồi đừng trách anh không nhắc nhở eml” Cơ Dã Hỏa rót thêm chút nữa cho cô, được nửa cốc nhỏ.

“Nếm thử đi!”

Lâm Quán Quán cầm ly rượu lên, nhớ tới phương pháp lần trước Tiêu Lăng Dạ đã nói với cô, lắc ly rượu trước, làm dậy lên hương vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.