Cơ Dã Hỏa hơi ngạc nhiên, “Em cũng khá chuyên nghiệp đó!” “
*Đùa chứ, tôi đã uống rượu Lafite rồi đấy!”
“Lừa ai vậy.”
Cô ấy là một người keo kiệt, sao có thể sẵn sàng uống rượu vang đỏ đắt tiền như vậy? Không thể nào!
“Ai lừa gạt anh, đồ ngốc, Lafite đích thực được chú hai anh thu thập đó!”
Chú hai!
Nụ cười của Cơ Dã Hỏa chọt đông lại.
Vì bị mất ngủ nên chú hai sưu tầm nhiều loại đồ uống có cồn để giúp dễ ngủ.
Rượu vang đỏ, rượu vang trắng, bia … vân vân mây mây!
Hơn nữa, trong bộ sưu tập còn một số món thượng phẩm, có lần anh nhìn thấy tủ rượu của chú hai, nhớ rằng quả thật có một chai Lafite đắt tiền trong bộ sưu tập.
Chú ba cũng thích uống rượu.
Anh nhớ rằng chú ba của mình đã xin chú hai cho chai rượu vang đỏ, nhưng chú hai đã từ chối, ngay cả chú ba cũng không cho.
Nhưng lại để cô ấy uống …
Cơ Dã Hỏa đột nhiên không nhịn được gượng cười.
“Ừm… cũng ngon.” Lâm Quán Quán nhấp một ngụm rồi lười biếng nằm trên sô pha, giống như một con mèo ăn trộm cá, yêu kiều mà quyến rũ. Cô ấy cằm ly rượu, dựa Ki VÉ Hà ⁄ ÊtC KEAI In ¡0 AN( co nh vào cửa số kính suôt. Trước mặt cô ây là những ánh đèn neon chói lóa, bên tai là tiếng đàn vĩ cầm tao nhã. Lâm Quán Quán nhắm mắt say sưa:” Chả trách ai cũng thích tiền, người có tiền thật biết hưởng thụ.”
Vậy thì nếu em kết hôn với anh, em sẽ trở thành một người giàu có.
Cơ Dã Hỏa gần như thốt ra lời đó.
“Khụ …… khụ khụ!”
Lâm Quán Quán mở mắt ra, “đau họng?”
“Không……” Mắt Cơ Dã Hỏa lóe sáng, “Em ngồi đi, anh đi toilet. “
“ÔI”
Tầng mười sáu có một nhà vệ sinh riêng trong tòa nhà. Cơ.
Dã Hỏa giẫm lên tắm thảm mềm, rẽ vào một góc rồi nhanh chóng biến mắt.
Lâm Quán Quán không quan tâm, vừa nếm rượu vừa thưởng thức phong cảnh.
Còn về đàn vĩ cầm thì … xin lỗi!
Cô thực sự không hiểu lắm.
Sau mười phút im lặng chờ đợi, Lâm Quán Quán đã uông cạn nửa ly rượu đỏ, nhưng Cơ Dã Hỏa vẫn chưa quay lại.
Người phục vụ đã đến một lần, mang lên bàn cho hai người một vài cây nên cổ điển rất đẹp, đèn mờ được thắp sáng.
Lâm Quán Quán nghĩ rằng cách phục vụ của nhà hàng này như vậy, không đề ý lắm.
Lúc lâu sau.
Cô rót thêm nửa ly rượu đỏ và uống cạn, nhưng Cơ Dã Hỏa vẫn không xuất hiện.
Lâm Quán Quán có chút lo lắng.
Hừ!
Cơ Dã Hỏa không phải là muốn trả thù cô, nên có ý đưa cô đến một nhà hàng đắt tiền như vậy để ăn, gọi một bữa ăn ngon, sau đó chạy đi toilet, để cô trả tiền đó chứ!
Mẹ nó!
“Cơ Dã Hỏa, nếu anh dám giở trò với tôi, lão nương sẽ cho anh biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!”
Cô nơm nóp lo sợ.
Cô không uống rượu vang đỏ nữa, không còn đánh giá phong cảnh nữa.
Cô lặng lẽ cm túi và đếm tiền trong ví.
Mẹ nó!
Chỉ có hơn một trăm tệ tiền mặt.
Cộng với cà thẻ cũng không quá bồn chữ số.
Đồ ăn mà Cơ Dã Hỏa gọi vừa rồi còn không đủ trả, huống chỉ là một chai rượu vang đỏ.
Lâm Quán Quán càng nghĩ, cô càng lo lắng.
Mẹ nó!
Cô gần như đã nghĩ đến những tiêu đề của ngày mai.
“Lâm Quán Quán ăn cơm bá vương, bị giữ lại rửa bát trong nhà hàng …”
Lâm Quán Quán rùng mình dữ dội.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Cơ Dã Hỏa, nhưng… lúc đầu có tín hiệu.
Sau đó …
*Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau!”
Vẻ mặt Lâm Quán Quán thay đổi rõ rệt.
Dám cúp điện thoại của cô!
Ahhhhhhhh!
Thật là điên rồi!
Lâm Quán Quán nuốt nước bọt.
Mẹ nó!
Nếu bây giờ cô lẻn đi, liệu cô có bị nhà hàng bắt được đánh gãy chân không!