Anh cần thận nhìn Tiêu Lăng Dạ liếc mắt một cái.
Trong lòng Lâm Quán Quán đột nhiên “Lộp bộp” một chút.
Ánh mắt Tiêu Diễn vừa rồi nhìn Tiêu Lăng Dạ là có ý gì?
Chẳng lẽ…
Chu Tư Tư cùng Tiêu Lăng Dạ có quan hệ?
Cô theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ.
Lại thấy mặt anh không biểu tình, thần sắc không gợn sóng, trước sau như một mặt than, mặc kệ là từ trên mặt hay là từ ánh mắt đều nhìn không ra bắt luận cái cảm xúc gì.
Ha hả.
Lâm Quán Quán tự giễu cười cười.
Cô như thế nào đã quên, người trước mắt là có tiếng sẽ che giấu cảm xúc, chỉ cần anh không nghĩ cho người nhìn ra liền coi như người ta nhìn mù đôi mắt, chỉ sợ cũng nhìn không ra bắt cứ thứ gì.
Chỉ cần nghĩ Chu Tư Tư cùng Tiêu Lăng Dạ có quan hệ, trong lòng cô liền giống như có một khối đá nặng nề đè ép.
Nặng nề.
Rầu rĩ.
Nghẹn khó chịu.
Lâm Quán Quán bực bội, hung hăng uống mấy ngụm nước nóng.
“Tế”
Cô đã quên đây là nước sôi, nước mới vừa tiến trong miệng, cô lập tức phun ra, nháy mắt bỏng rát đến nhe răng trợn mắt.