Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 361: Chương 361: Chương 359




Tiêu Lăng Dạ rất nhanh đã đi ra khỏi phòng, phía sau, Tiêu sửng sốt nửa ngày nhưng vẫn chưa hiểu là anh ấy muốn đi mua cái gì.

Anh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Mẹ nó!

May mắn là anh không đi, anh cũng không muốn đi mua đồ dùng cá nhân của con gái, nếu thật sự bảo anh đi thì mắt anh cũng phải trợn tròn.

Nhưng m: Năm phút sau, Tiêu Diễn vẫn là phải trợn tròn mắt.

Anh nhìn anh trai nhà mình chạy về với tràn đầy mội băng vệ sinh như gặp phải sét đánh gôi cô toàn là màu xanh bâm tím, da cô trăng cho nên vêt thương này xuất hiện ở trên đùi, nhìn đặc biệt chói mắt.

“Chân em cần được xử lý một chút.”

Lâm Quán Quán đầu vùi ở trong chăn, không hé răng.

Gương mặt nóng hỗi.

Lâm Quán Quán bụm mặt, ảo não không thôi.

Mẹ nó.

Hôm nay mặt cô ném đến nhà bà ngoại luôn rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ vừa rồi ở trong phòng tắm,toàn thân Lâm Quán Quán nóng lên, giả chết.

Cô làm bộ không nghe được Tiêu Lăng Dạ nói gì.

Tiêu Lăng Dạ cũng rất xấu hỏ, vừa rồi cũng trong thời gian một giây đồng hồ, nhưng cái gì không nên xem, cái gì nên xem… Tất cả đều thấy được.

Nhớ tới hình ảnh đó, hơi thở Tiêu Lăng Dạ đột nhiên trỏ nên gắp gáp, hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục hô hấp.

Sau một lúc lâu.

Hai tai vẫn còn chút đỏ, anh ho nhẹ một tiếng, đem túi chườm nóng nhét vào trong chăn: “Em lấy cái này làm ấm bụng đi, anh đi mua chút thuốc trở vê ngay.”

Tiêu Lăng Dạ biết cô chưa ngủ, đắp chăn lại cho cô đàng hoàng: “Đừng để bị cảm lạnh, anh xuống lầu trước.”

…” Lâm Quán Quán tiếp tục giả chết.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, ngay sau đó là tiếng cửa phòng mở ra đóng lại.

“HôI”

Lâm Quán Quán từ trong chăn chui ra.

Mẹ nó.

Thiếu chút nữa nghẹn chết cô.

Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.

Cũng không biết Tiêu Lăng Dạ có thấy được chưa. Trong thời gian ngắn như vậy, chắc là chưa đâu?

Thân thể giật giật, thân dưới lại là chảy ra một cổ nhiệt lưu, đầu gối cọ xát cùng chăn, đau nhức không thôi.

Lâm Quán Quán tranh thủ thời gian ôm túi chườm nóng, đem túi chườm nóng đặt trên bụng.

Đau đớn làm cô tỉnh táo hơn.

Mẹ nó!

Với cái dáng vẻ thấy ghê này của cô thì ngày mai quay phim phải làm sao bây giờ!

Mười phút sau.

Tiêu Lăng Dạ trở về, anh mua tăm bông Povidone cùng băng gạc, trở lại phòng nhìn Lâm Quán Quán chỉ lộ ra đôi mắt, từ mũi xuống dưới đều dùng chăn che lại.

Anh mỉm cười: “Không tránh?”

Lâm Quán Quán vừa mới bình tĩnh lại “Xoát” một chút lại đỏ lên.

“Tiêu Lăng Dạ.”

“Hả?”

“Vừa rồi anh đã thấy gì chưa?”

Lỗ tai Tiêu Lăng Dạ hơi hơi đỏ lên, nghiêm trang nói: “Không cói”

“Thật?”

“Giải”

Lâm Quán Quán cắn răng.

Mẹ nó!

Chuyện gạt người này vui lắm sao?

“Anh.”

“Anh nhìn thấy!”

“Nhìn thấy cái gì?”

Tiêu Lăng Dạ đắp chăn, tay dừng ở vị trí bụng của cô, mắt anh có chút đau xót: “Chỗ này… Có một vết sẹo rất dài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.