Lâm Quán Quán sửng sốt một chút, không được tự nhiên vặn vẹo uồn éo.
Trên bụng cô thật sự là có một vết sẹo dài.
Bốn năm trước, cô từ bờ biển được đưa đến bệnh viện phụ cận, tới rồi bệnh viện liền tiền hành giải phẫu sinh mỏ, lúc ấy cô lại hôn mê, bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên sử dụng dao mỏ là điều cần thiết.
Vết dao từ rốn kéo dài đến phía dưới chỗ xương mu.
Dài khoảng mười centimet, rộng một centimet, giống như: một con con rết xoay quanh chỗ đó, rất khó xem.
Đối với người thích cái đẹp mà nói, vết mổ này là không thể chịu đựng được.
Mặt khác.
Người đã sinh con đều biết, mặc kệ thân thể lúc sau dưỡng như thế nào, so với thời điểm còn là con gái đều không giống nhau, đặc biệt hơn nữa Lâm Quán Quán còn mang song thai, thời điểm sinh sản bụng tô giống như: bóng cao su sắp nỗ vậy.
Sau đó.
Sau khi sinh con thứ 2, bụng cô cũng chậm rãi nhỏ đi một ít, cô cũng cố gắng tập thể hình, nỗ lực khôi phục dáng người nhưng bụng vẫn để lại vết sẹo dài như vậy.
Có đôi khi chính cô khi nhìn bản thân trong gương đều có tình tránh đi phần bụng.
Chỗ khó coi như vậy thế mà lại bị anh nhìn thấy được.
Trong lòng Lâm Quán Quán như có cục đá đè nặng nề, rầu rĩ, sâu trong đó còn có một chút tự ti.
Cô cắn chăn, khe khẽ hỏi anh: “Có phải là rất xáu không?”
“Không xấu!”
“Gạt người!”
“Anh không có lừa em!” Tiêu Lăng Dạ nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Rất đẹp!”
Lâm Quán Quán mới không tin.
Vết sẹo xấu xí, còn có hoa văn trắng bệch kia, chữ Đẹp”
hoàn toàn không xứng.
Cô lại không phải nhóc con mới lên ba.
o với việc anh nói thẳng ra là xấu, cô càng chán ghét việc anh dối trá nịnh hót như vậy hơn.
Lâm Quán Quán buồn bực xoay người, quay lưng về phía anh.
“Quán Quán.”
“Đừng để ý em, em muốn đi ngủ.”
Phía sau ấm áp.
Từ sau lưng Tiêu Lăng Dạ ôm chặt lấy cô, hai người như là cái muỗng dán cái muỗng, thân thể gắt gao quấn lấy nhau, cơ thể Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đò.
Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Lăng Dạ lại nửa điểm kiều diễm ý niệm đều không có.
“Quán Quán……
“Ôm chặt như vậy để làm gì, buông ra.”
Tiêu Lăng Dạ ôm chặt lấy nàng, một bàn tay dừng trên bụng nhỏ: “Khi anh thấy vét sẹo này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.”
Lâm Quán Quán buồn bực không lên tiếng, nhưng hai tai lại lắng nghe: “Anh yêu eml”
Toàn thân Lâm Quán Quán chắn động!
“Anh…”
Anh vừa mới nói cái gì?
Bọn họ mặc dù biết nhau đã lâu,mặc dù từ lúc bắt đầu Tiêu Lăng Dạ đã theo đuổi cô, mặc dù anh đã vài lần mở: lời muốn cô làm bạn gái anh… và mặc dù cô đối với anh cũng rất thiện cảm.
Nhưng bọn họ đều ăn ý không ai nói tới cái chữ “Yêu” này.
Đây là lần đầu cô nghe thấy chữ này từ miệng Tiêu Lăng Dạ, nội tâm Lâm Quán Quán bán loạn.
Kiểu người Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng không nói nhiều, thật không giống như là có thể đem chữ yêu nói với người khác.
Không nhịn được Lâm Quán Quán xoay người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Anh…”
“Quán Quán, anh yêu eml”
Lâm Quán Quán có chút hoang mang: “Anh, anh anh anh…”
Tay anh dừng ở trên bụng nhỏ cô.
Lòng bàn tay anh nóng rực, làm thân mình cô co rụt lại.
Cách một lớp mỏng áo ngủ, anh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, Lâm Quán Quán vặn vẹo bắt an.