Đột nhiên.
Trước mắt cô tối sằm.
Cả người bị bao tải trùm lên.
Cách bao tải, một khăn tay dính thuốc mê che lại mũi miệng cô một cách chuẩn xác, thân hình Lâm Quán Quán cứng đờ, hôn mê bắt tỉnh.
Mấy người vạm vỡ lập tức khiêng bao tải lên, nhanh chóng rời khách sạn.
Trên hành lang khách sạn.
Chỉ để lại chiếc điện thoại Lâm Quán Quán chưa kịp kết nối.
Cùng lúc đó.
Tổng bộ tập đoàn Tiêu thị.
Thời điểm Tiêu Lăng Dạ nhận được điện thoại Lâm Quán Quán là vừa mới tan ca, nhìn đến thông báo hiển thị, con ngươi anh chuyển sang nhu hòa.
“Anh, chị dâu em gọi tới à?”
*ỪaP Điện thoại Tiêu Lăng Dạ kết nói được: “Alo?”
Đầu điện thoại bên kia, thật lâu không có người lên tiếng.
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
“Quán Quán?”
Vẫn là không ai.
Một bên, từ cổng công ty chuyền vào, Tiêu Diễn lạnh run lẫy bẩy, nhìn bóng đêm đen kịt, anh hít hít cái mũi, đang chuẩn bị cùng anh trai nhà mình nói chuyện, lại thấy anh nhíu mày, sắc mặt nghiêm trong nhìn điện thoại: “Làm sao vậy?”
“Không ai nói chuyện.”
Tiêu Diễn tức giận trợn trừng mắt: “Anh, không chừng là tiểu Quán Quán không cẩn thận gọi nhằm điện thoại thôi, cần nghiêm túc như vậy sao!”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày: “Anh đi khách sạn xem thử.”
“Em hôm nay không đi được.” Hai người đi đến chỗ dừng xe, Tiêu Diễn chạy nhanh chui vào trong xe: “Trời lạnh như: vậy, rất thích hợp tìm một chỗ uống máy ly, em có hẹn mắy thằng bạn đi uống rượu, anh, anh đi không?”
“Không đi!”
Đoán được câu trả lời.
Tiêu Diễn thở dài.
Mẹ nó!
Nửa tháng vừa rồi ở khách sạn cùng anh ta, độc thân như: anh ăn cơm chó đủ rồi.
Hôm nay anh muôn đi ra ngoài thư giãn một chút.
Nói không chừng còn có thể tới cái diễm ngộ đâu.
Tiêu Diễn nỗ máy: “Em đi đây!”
“ỪP Tiêu Diễn phát một bài hát không đứng đắn, chạy theo hướng quán bar 12 giờ, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho máy thằng bạn.
Mấy người hẹn gặp mặt nhau ở quán bat.
Tiêu Diễn tới trước, ở quán bar anh có phòng quen, chọn một chai rượu tốt, một người uống trước, uống lấy uống để, rồi lần lượt bạn bè anh cũng tới.
Hứa Dịch tới trước, Tống Liên Thành theo sát sau đó.
Mấy người qua được ba lần rượu, Lãnh Quân Lâm mới khoan thai tới sau.
Sau khi vào cửa, sắc mặt Lãnh Quân Lâm hết sức khó coi.
“Làm sao vậy, ai chọc anh?”
Trong tay Lãnh Quân Lâm cầm một chiếc thẻ phòng, mắt anh nhìn Hứa Dịch, nhíu mày nói: “Mới từ trong công ty ra, không biết ai nhàm chán như vậy, cho tao một tắm thẻ phòng!”
Tiêu Diễn nhún vai.
Lãnh Quân Lâm trông coi một công ty Truyền thông Hoa Hạ lớn như vậy.
Truyền thông Hoa Hạ chính là một cái kim tự chiêu bài, không biết bao nhiêu người muốn ký hợp đồng cùng Hoa Hạ, nếu như thực lực bản thân không đủ, không thẻ thuận lợi ký hợp đồng, thì sẽ đi một ít ngõ tắt.
Cũng đã ký hợp đồng với nghệ sĩ.
Một vài người là người mới, không có tài nguyên gì, lại hoặc là một ít tưởng bạo hồng nghệ sĩ, không nghĩ đi chính đồ, liền nghĩ bàng môn tà đạo.
Ÿ vào chính mình có vài phần sắc đẹp, liền bán thân đổi lấy sự nồi tiếng.
Loại chuyện này quá nhiều.
“Hiển nhiên, là người công ty cho anh rồi.”