Quần áo anh không có một tia nép uốn.
Giày da sáng bóng đến mức phản quang.
Khóe miệng Lâm Quán Quán run rảy: “Tiêu Lăng Dạ anh như thế này có phải quá trang trọng rồi không?”
Một bộ quần áo này của anh có thể trực tiếp lên tin tức kinh tế tài chính.
Phía sau Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Diễn ngáp cái đi ra: “Anh ấy chính là đang khẩn trương nha!”
“Khẩn trương?”
“Duệ Duệ cũng không phải là Tâm Can, trước khi phẫu thuật còn có thái độ không tốt với anh ấy. Anh của em đây là tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt cho cậu bé.”
Lâm Quán Quán sửng sót.
Cho nên.
Anh một đêm không ngủ, kỳ thật là vì lo lắng không biết đối mặt với Duệ Duệ như thế nào?
Tiêu Lăng Dạ liếc Tiêu Diễn một cách lạnh lùng.
Tiêu Diễn ngoan ngoãn câm miệng.
Lúc này anh mới đi tới chỗ Lâm Quán Quán: “Hôm nay 10 giờ thằng bé mới ra viện, thời gian còn sớm, chúng ta đi ăn sáng trước đi.”
“Em không đói bụng.” Cô muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Tiêu Lăng Dạ nhìn về phía Tiêu Diễn.
*…”Khóe miệng Tiêu Diễn giật giật vài cái rồi yên lặng giơ tay: “Em đói!”
“Chúng ta đi ăn chút đi.”
“Cũng được.”
Ba người ở dưới lầu ăn sáng xong xuôi mới chạy tới bệnh viện Khang Hoa. Dọc theo đường đi, mọi người chẳng ai nói với nhau câu nào.
Lúc ba người đên bệnh viện, còn chưa đên 8 giờ.
Bọn họ đến đã thấy lão gia tử và Khương Ninh cùng với Tâm Can đang chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy Lâm Quán Quán, ánh mắt Tâm Can sáng lên, giang hai tay chạy tới.
“Mẹ”
“Tâm Can!”
Hai mẹ con gắt gao ôm nhau.
Hơn nửa tháng, mỗi ngày Lâm Quán Quán đều gọi video cho Tâm Can nhưng cũng đã nửa tháng không có gặp mặt, cô ôm Tâm Can vào trong lòng ngực, Tâm Can lập tức vươn cánh tay nhỏ ngắn ra ôm lấy cỗ cô.
“Mẹ, mẹ, mẹ có nhớ Tâm Can không?”
“Mẹ rất nhớ con.”
Tâm Can vùi đầu vào cổ cô: “Tâm Can cũng nhớ mẹ, mỗi khắc mỗi giây đều nhớ. Cái từ kia nói như thế nào nhỉ, bằng, bằng……”
“Sống một ngày như thể một năm?”
“Đúng đúng đúng, chính là sống một ngày như thể một năm!” Tâm Can bắt đầu nịnh nọt: “Mẹ mẹ, mẹ thật lợi hại, Tâm Can muốn nói cái gì mẹ cũng biết, Tâm Can rất yêu “Mẹ cũng yêu Tâm Can.”
Phía sau.
Trong lòng Khương Ninh chua lòm*.
(*)ghen tị Bà nuôi Tâm Can lớn đến như vậy, Tâm Can cũng chưa từng thân mật với bà như thế.
Bà bước tới, muốn ôm Tâm Can từ trên người Lâm Quán Quán xuống.
*Không muốn, không muốn, Tâm Can muốn mẹ!”
“Tiêu phu nhân, tôi bề con bé được rồi.”
“Cháu gái nhà tôi không làm phiền cô ôm.” Khương Ninh hừ lạnh một tiếng: “Luôn mồm yêu con như mạng, hôm nay Duệ Duệ ra viện lại tới trễ thế này.Tôi thấy cái cô gọi là yêu cũng chỉ có thê!”
Lâm Quán Quán nhíu mày, không để ý tới bà ta.
Cô yêu hay không yêu con mình chỉ cần cô biết là được, không cần thiết giải thích với người không liên quan.
Khương Ninh muốn đoạt lấy Tâm Can, Tâm Can gắt gao ôm lấy cổ Lâm Quán Quán không chịu buông tay: “A a a không muốn không muốn, Tâm Can muốn mẹ!”
“Tâm Can!” Khương Ninh giận: “Cháu muốn bà hay là muốn cô ta?”
Tâm Can không chút do dự: “Tâm Can muốn mẹ.”
Khương Ninh tức ngực.