Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 428: Chương 428: Chương 426




Tâm Can đi theo anh, cùng nhau sinh hoạt, anh cũng chịu ảnh hưởng của cô bé, ngẫu nhiên cũng sẽ xem một ít phim Hàn.

Phim Hàn.

Nam chính sấy tóc cho nữ chính, cảnh tượng ấm áp lại lãng mạn.

Tại sao lúc làm lại khó khăn như vậy.

Quả nhiên!

Cái loại lãng mạn này chỉ tồn tại ở phim truyền hình.

Tiêu Lăng Dạ thở dài.

Anh cách xa một chút, nhìn Lâm Quán Quán cằm máy sấy phải sấy trái, bởi vì là tóc xoăn nên khi sấy đuôi tóc sẽ dùng ngón tay quấn quán lại. Rất mau tóc liền khô, chẳng những làm khô, đuôi tóc xoã tung tự nhiên, rất xinh đẹp.

“Xong!”

Buông máy sấy, nhỏ ổ điện, vừa quay đầu lại lại nhìn đến Tiêu Lăng Dạ còn trầm mắt nhìn máy sấy, dường như vẫn đang nghiên cứu thứ này rốt cuộc nên dùng như thế nào.

Còn không có từ bỏ nha.

Lâm Quán Quán lau mồ hôi, nhanh nói sang chuyện khác: “Ai nha! Bất tri bất giác có chút việc thôi mà lăn lộn cả ngày, buồn ngủ quá đi, nhanh đi, đi xuống lầu thuê phòng khác đi. Em muốn ngủ! Sáng mai phải đi bệnh viện.”

Bệnh viện!

Tiêu Lăng Dạ sắc mặt nghiêm túc: “Quán Quán, sáng nay Tống Liên Thành liên hệ anh nói Duệ Duệ ngày mai là có thể ra viện!”

Duệ Duệ sắp ra viện.

Lâm Quán Quán suốt một đêm đều không có ngủ ngon, ngày mới tờ mờ sáng, cô liền nằm không được nữa thay X3 ng xong quân áo đây cửa ra.

Kinh ngạc phát hiện Tiêu Lăng Dạ đã ăn mặc chỉnh tÈ, ngồi ở ngoài trong phòng khách hút thuốc.

Trong phòng khách khói thuốc dày đặc.

“Khụ khụ.”

Lâm Quán Quán che mũi, trong phòng khách sương khói lượn lờ.

Đây là hút bao nhiêu mới ra thế này chứ.

“Tiêu Lăng Dạ.”

“Chờ một lát.”

Thấy thế, Tiêu Lăng Dạ lập tức đem đầu mẩu thuốc lá ấn ở gạt tàn thuốc, anh mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào tới, thổi tan khói thuốc trong phòng khách.

Không khí cũng tươi mát rất nhiều.

Lâm Quán Quán cúi đầu vừa thấy, trên bàn trà gạt tàn thuốc tràn đầy đầu mẫu thuốc lá.

Cô rất ít nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ hút thuốc, hút nhiều như vậy càng là lần đầu.

Nhiều như vậy!

Lâm Quán Quán thở dài đi qua: “Anh dậy từ máy giờ?”

“5 giờ!”

Lâm Quán Quán nhìn mắt anh, Tiêu Lăng Dạ thở dài: “Hai giờ!”

Đêm qua bọn họ rạng sáng 12 giờ mới thuê phòng nghỉ ngơi, liền coi như lập tức ngủ rồi, anh cũng chỉ ngủ không đến hai giờ.

Lâm Quán Quán ngắng đầu nhìn anh, con ngươi anh đều là tơ máu hồng, dưới mắt đều là quầng thâm.

Anh là ba ruột Duệ Duệ.

Sao có thể không lo lắng.

Cô cũng không phải cũng một đêm ngủ không ngon sao.

Cô hỏi qua Tống Liên Thành về tình huống Duệ Duệ, anh nói cho cô biết Duệ Duệ khôi phục rất tốt.

Biết rõ như vậy, vẫn nhịn không được lo lắng.

“Từ nhỏ đến lớn, Duệ Duệ vẫn luôn rất kiên cường.”

“Anh biết, cậu bé sẽ không có việc gì!” Tiêu Lăng Dạ gật đầu, ngửi thấy trên người mình toàn mùi khói, anh nhíu mày: “Anh đi tắm rửa.”

“Được!”

Nửa giờ sau.

Tiêu Lăng Dạ tắm xong xuôi, từ phòng ngủ đi ra, anh mặc một bộ đồ rất trang trọng.

Sơ mi trắng, vest đen, cà vạt sọc, trong túi áo khoác còn đặt một cái khăn sọc xanh, màu khăn cùng màu cà vạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.