“Anh, tiểu Quán Quán đây là…”
“Thẹn thùng!” Cả người Tiêu Lăng Dạ sảng khoái như tắm mình trong gió xuân, anh sửa sang lại nêp uôn trên áo sơ mi, động tác thư thái.
“Anh, chúc mừng anh, ha ha ha, em chờ mong ngày kêu tiểu Quán Quán là chị dâu đáy.”
*Ù! Nhanh thôi.”
Mười phút sau.
Lâm Quán Quán là bị Tiêu Lăng Dạ gọi, cô từ phòng tắm thò cái đầu ra, quay đầu nhìn tới nhìn lui. . Truyện Full
Tiêu Lăng Dạ chọt lóe ý cười: “A Diễn đi ra ngoài rồi.”
*À Lâm Quán Quán lúc này mới đỏ mặt từ phòng tắm đi ra.
“Lại đây!”
“Lại làm gì?”
Tiêu Lăng Dạ quơ quơ thuốc trị cảm trong tay: “Uống thuốc.”
Lâm Quán Quán ngoan ngoãn qua đi đem thuốc uống sạch, là thuốc sủi tan ở trong nước, ngọt ngào, nước ấm vừa đủ, cô uống một hơi cạn sạch.
“Ngồi xuống.”
“Làm gì nữa?”
Lâm Quán Quán có chút ngại ngùng, không dám nhìn mắt anh.
Mẹ nó.
Cô cảm thấy có chút uất ức nhưng không biết làm gì. Lúc.
cô yêu Tiêu Dục cũng rất đứng đắn, khi đó cô còn sinh viên nên cũng tương đối đơn thuần, cùng Tiêu Dục yêu đương ba năm cũng chỉ nắm tay, ngẫu nhiên sẽ hôn hôn lên cái trán.
Mẹ nó.
Thế cho nên hiện tại cùng Tiêu Lăng Dạ ở chung, cô cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
“Khụ!” Cô nhẹ nhàng nói, nỗ lực làm cho chính mình thoạt nhìn bình thường một chút, ngồi xuống trên sô pha: “Làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích.”
Tiêu Lăng Dạ đem máy sấy cắm điện, ngón tay vuốt tóc, sấy tóc cho cô.
Lâm Quán Quán nhận sủng mà vô cùng lo sợ.
Ông trời!
Tiêu Lăng Dạ sấy tóc cho cô!
Cô có bị giảm thọ không vậy.
Cô quay đầu: “Để em tự mình làm được rồi.”
“Đừng nhúc nhích!”
Anh đè lại bả vai cô: “Để anh giúp em sấy.”
Tiêu Lăng Dạ chỉ sấy tóc cho Tâm Can nhưng cũng rất ít.
Tóc Tâm Can ngắn, hơn nữa rất nhanh khô, chỉ cần sấy một chút liền xong.
Lâm Quán Quán thì không giống vậy.
Cô là tóc uốn, mềm mại nhưng rất nhiều, việc sấy có chút tương đối phiền toái.
Tiêu Lăng Dạ vụng về lầy máy sấy.
Một phút.
Hai phút.
Năm phút qua đi.
Lâm Quán Quán rốt cuộc nhịn không được, cô che đầu: “Tiêu Lăng Dạ da đầu em sắp bị anh sắy cháy rồi.”
Tiêu Lăng Dạ nhanh chóng tắt máy sấy.
“Nóng sao?”
“Rất nóng.”
Trên mặt Tiêu Lăng Dạ có chút ảo não.
“Thôi đi! Loại này việc này không thích hợp với anh, thật sự đấy.” Lâm Quán Quán lấy máy sấy từ trong tay anh “Vẫn nên để em tự mình làm đi.”
Tiêu Lăng Dạ càng ảo não.
Tâm Can và con nít bình thường không giống nhau, đứa nhỏ khác đều thích xem phim hoạt hình, chơi búp bê Barbie, cô bé lại thích xem phim Hàn, ăn ngon.