Anh kêu người phục vụ tới chọn món.
Trong lòng anh bất mãn với La Mỹ Mỹ, trên mặt cũng không biểu hiện sự thân thiện gì cho lắm, bởi vậy, La Mỹ Mỹ bắt mãn.
“Hôm nay anh sao thế?” La Mỹ Mỹ vỗ bàn một cái: “Hẹn hò đến trễ thì thôi đi, hiện tại còn nhăn mặt với eml Tiêu Dục, anh có ý gì, hoá ra trước giờ anh đều là giả vờ đối tốt với em, sự thật là anh cũng không muốn kết hôn với em phải không? Em nói anh nghe, La Mỹ Mỹ em cũng không phải gả không được, nếu anh không thành tâm muốn kết hôn vậy chúng ta nên chia tay sớm đi thì hơn!”
Cô vừa nói, thịt mỡ trên người rung lên.
Cô chau mày, ngũ quan trên mặt cùng nhăn lại một chỗ, ở chỗ kẽ hở thịt, phần nền đều muốn rơi xuống.
Nội tâm Tiêu Dục quay cuồng một trận.
Anh nhịn sự ghê tởm này xuống, cười nịnh nọt rót cho La Mỹ Mỹ một ly rượu vang đỏ: “Em bình tĩnh một chút, gần đây chuyện trong công ty tương đối nhiều, mấy ngày nay có chút bận, thân thể anh có chút không thoải mái thôi, sao anh lại dám nhăn mặt với em được!”
“Thật chứ?”
“ÙP La Mỹ Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Cho anh cũng không dám!”
Anh nói thân thể không thoải mái, người sắp làm vợ anh không phải nên quan tâm tình trạng thân thể anh sao?
Trong lòng Tiêu Dục khó chịu tới cực điểm rồi. Đặc biệt là nghĩ đến cảnh giường chiếu của La Mỹ Mỹ với đàn ông khác, ghê tởm đến mức ăn cơm không vô.
Cũng tốt.
Trước tiên dùng thân thể không khoẻ làm lý do để La Mỹ Mỹ không có làm khó dễ lúc sau.
Đối mặt với La Mỹ Mỹ, thật sự là Tiêu Dục ăn không vô, nhìn La Mỹ Mỹ cầm dao, cầm lấy miếng bò bít tết cắt thành miếng nhỏ, sau đó mở to mồm, đưa miếng thịt hướng vào trong miệng.
Tiêu Dục càng không có hứng ăn.
“Sao anh không ăn.” Trong miệng La Mỹ Mỹ còn nhai thịt, mơ hồ không rõ hỏi anh.
Cô như vậy có chỗ nào giống thiên kim tiểu thư cơ chứ!
Giống con vật xin được đồ ăn thì đúng hơn, ăn ngấu nghiền, thật khó nhìn.
“AI Tiêu Dục!”
“Anh không đói bụng.” Tiêu Dục miễn cưỡng cười cười, anh nhã nhặn lấy dĩa thịt bò cắt gọn gàng, sau đó đưa đĩa đến trước mặt La Mỹ Mỹ: “Ăn từ từ, có ai hối em đâu.”
Ái chà chà!
La Mỹ Mỹ có chút xíu cảm động, cô ta cũng không khách khí, rất nhanh đã ăn xong phần của mình, sau đó nhận đĩa đồ ăn của Tiêu Dục, tiếp tục ăn.
Toàn bộ quá trình Tiêu Dục đêu không ăn gì, chỉ câm ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm nhỏ.
Trong đầu anh toàn là Lâm Vi.
Nhớ tới những gì hôm nay Lâm Vi nói với anh, anh vẫn cứ lo sợ bắt an.
Lâm Vi…
Rốt cuộc cô ta còn có chiêu bài gì.
Tiêu Dục cắn răng.
Anh nhịn nhục gánh vác trọng trách này, chính là vì muốn kế thừa công ty, tài sản trong nhà La Mỹ Mỹ. Nếu Lâm Vi dám phá hư.
Tiêu Dục có chút đứng ngồi không yên.
Đột nhiên.
Anh ngắng đầu, thấy đối diện bàn ăn, La Mỹ Mỹ đang há to mồm nuốt thức ăn.
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Anh buông ly rượu, nhìn mặt La Mỹ Mỹ, chịu đựng sự ghê tởm làm ra dáng vẻ chân thành, chậm rãi nói: “Mỹ Mỹ.”
“Hả?”
“Ăn từ từ thôi em nhìn xem em kìa, khóe miệng dính nước sốt hết rồi!” Đáy mắt Tiêu Dục tràn đầy cưng chiều, anh cầm khăn giấy, đứng lên, khom lưng, động tác nhu hòa lau khóe miệng của cô.
Động tác anh vô cùng thong thả.
Lòng bàn tay đặt ở khóe miệng lau một đường.
Trong khoảnh khắc, mặt La Mỹ Mỹ đỏ lên.
“Anh, anh…”
“Đừng có gấp, anh chờ em mà.”
La Mỹ Mỹ thẹn thùng không thôi: “Tiêu Dục, anh thật tốt.”
“Không còn cách nào, ai bảo em đáng yêu như vậy!”