Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 454: Chương 454: Chương 452






“Bà Trương!” Tiêu Dục xoa đôi mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua ra bên ngoài, trời còn chưa sáng.

Ngày hôm qua, vì ứng phó La Mỹ Mỹ nói chuyện phiếm với cô cho tới hơn nửa đêm mới ngủ, lúc này mới ngủ không được máy tiếng lại bị đánh thức.

Ngủ không ngon, Tiêu Dục có chút nén giận, anh xoa tóc: “Trời còn chưa sáng đâu, bà kêu tôi làm gì vậy!”

Bà Trương tranh thủ thời gian tìm dép lê đem tới mép giường cho anh, sốt ruột nói: “Đại thiếu gia, cậu đừng ngủ nữa, trong nhà xảy ra chuyện lớn!”

“Chuyện gì?”

“Vừa rồi, trời còn chưa sáng, bên ngoài biệt thự có người kêu cửa, tôi đi qua nhìn thì thấy là bạn gái cũ của cậu đến!

Vốn dĩ tôi muốn đuổi cô ta đi nhưng cô ta nói, cô ta nói cô ta đang mang thai con của cậu!”

Giật mình một cái.

Tức khắc Tiêu Dục liền tỉnh ngủ!

Sắc mặt anh đại biến: “Lâm Ví tới đây?”

“Chính là cô Lâm Vi đó, đại thiếu gia cậu mau xuống lầu nhìn xem đi.”

Mẹ nó!

Thiếu chút nữa Tiêu Dục chửi tục!

TMDI Cô không phải nói cho anh thời gian một ngày để suy xét, chiều nay 6 giờ mới tìm anh à!

Lúc này mới 6 giờ sáng, vậy mà cô ta đã tới!

Anh không dám do dự, té ngã lộn nhào từ trên giường xuống, áo ngủ cũng không kịp thay, mang dép lê, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Lao ra phòng, bắt lấy lan can nhìn xuống phòng khách dưới lầu, thiếu chút nữa Tiêu Dục đã bị tức ngắt đi!



“Lâm VI”

“Đừng nóng giận mà!” Lâm Vi cười khẽ: “Vốn là muốn cho anh 24 tiếng đồng hồ, nhưng mà… đêm qua em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định sáng sớm hôm nay tìm tới! Thế nào, hết hồn không, bắt ngờ không?”

Tiêu Dục tức nắm chặt lan can.

Mà Liễu Uyễn Lê với Tiêu Kính Niên đã không nhịn được, sắc mặt Liễu Uyễn Lê căng chặt, hung hăng đập bàn trà, nhìn Tiêu Dục trên lầu, nghiêm nghị nói.

“Con còn đứng ngây đó làm gì, cút xuống đây cho mẹ!”

Tiêu Dục gần như là lao xuống lầu.

“Mẹ.”

“Ba.”

Mới vừa đứng ở trước mặt ba mẹ, còn không có kịp giải thích, Liễu Uyễn Lê liền giơ tay lên hung hăng tát anh một cái.

Mặt Tiêu Dục tức khắc nóng rát.

Mặt của anh đánh nghiêng sang một bên, đầu ong ong.

“Mẹ.”

“Đừng gọi tôi là mẹ!”

Liễu Uyễn Lê phẫn nộ, ngực không ngừng phập phông, bà với Tiêu Kính Niên cũng vừa mới rời giường, hai người còn chưa rửa mặt, trên người mặc áo ngủ, bên ngoài áo ngủ chỉ mặc một lớp áo khoác thật dày.

Lòng bàn tay Liễu Uyễn Lê tê dại, ngón tay đều run rẫy kịch liệt, bà giơ tay lên, cầm tờ siêu âm B trong tay ném vào mặt Tiêu Dục: “Nhìn chuyện tốt của mày đi!”

Tiêu Dục nhắm mắt lại, siết chặt nắm đám.

“Mẹ.”

“Nghịch tử! Tại sao tao có thể sinh ra đứa con vô dụng như mày vậy chứ!” Liễu Uyễn Lê mắng to: “Có phải mày muốn hại chết cả cái nhà này, mày mới cam tâm đúng không!”

Dứt khoát Tiêu Dục không nói chuyện nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.