Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 455: Chương 455: Chương 453




Anh đứng ở nơi đó, chết lặng hứng chịu sự mắng mỏ giận dữ của bà ta, chờ bà xả lửa giận xong.

Ài.

Đây chính là mẹ anh!

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần là trong nhà làm không tốt, cái gì bà cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, tất nhiên hung hăng dạy dỗ anh một trận trước.

Từ nhỏ đến lớn… Đã sớm thành thói quen của anh.

Vài phút sau.

Liễu Uyễn Lê được Tiêu Kính Niên nâng đỡ, một lần nữa trở lại ngồi sô pha: “Cho tôi một lời giải thích hợp lý đi!”

Tiêu Dục cười khổ.

Giải thích?

Sự thật bày ở trước mắt, anh còn có thể giải thích cái gì.

Tiêu Dục trầm mặc.

“Nói chuyện!”

Tiêu Dục trầm mặc như cũ.

Lửa giận Liễu Uyễn Lê vừa mới tắt đi, lại lần nữa trào dâng lên: “Tiêu Dục!”

“Được rồi!”

Người một mực không có mở miệng Lâm Vi rốt cục cũng nói chuyện, mắt cô nhìn dấu bàn tay trên mặt Tiêu Dục,ánh mắt rũ xuống, nhàn nhạt nói: “Đừng ở trước mặt tôi diễn máy thứ vô dụng này!”

Liễu Uyễn Lê tức giận trừng mát liếc mắt nhìn Tiêu Dục một cái, lúc này mới đem ánh mắt chuyển tới trên người Lâm Vi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”

“Hai lựa chọn. Thứ nhất, bảo Tiêu Dục cưới tôi!”

“Không có khả năng!” Liễu Uyễn Lê quả quyết, bà cười lạnh: “Lâm tiểu thư, cô tự mà hiểu lấy, hiện tại Tiêu gia chúng tôi không bằng trước đây nhưng là ngay cả như vậy.

3 Si TIẾT 4 J0:-T- SE 4 nu ¡Sôi Vì 01201 T101) Tiêu công nhà tôi cũng không phải cô muôn tiên là có thê tiên.

Lâm Vi vuốt ve bụng nhỏ, cười: “Bà Tiêu, bà cũng không thèm để ý đứa cháu độc nhất của bà một chút sao?”

Liễu Uyễn Lê cũng cười, cười vô cùng trào phúng: “Tôi có hai đứa con trai, sau này hai người bọn họ đều sẽ kết hôn sinh con… Cháu tôi chỉ có thể được sinh ra trong bụng con dâu tốt mà tôi chọn mà đứa con trong bụng cô, thật sự chướng mắt!”

Liễu Uyễn Lê hừ lạnh một tiếng: “Đứa nhỏ này còn chưa sinh ra hay đã sinh ra đời, tôi cũng sẽ không thừa nhận!”

“Câu trả lời này quả nhiên rất có phong thái Liễu Uyễn Lê.”

Đối với thái độ của Liễu Uyễn Lê, đều không ngoài dự liệu của Lâm Vi một chút nào, cô dịch tay, tiếp tục nói: “Vậy cái lựa chọn thứ hai đi, cái này ngày hôm qua tôi có nói qua với anh A Dục rồi, hai ngàn vạn!”

Sắc mặt Liễu Uyễn Lê lạnh xuống: “Hai ngàn vạn?”

Lâm Vi mỉm cười gật đầu.

“Lâm Vi, hiện tại là ban ngày ban mặt, không cần phải nằm mơ giữa ban ngày!”

“Có phải nằm mơ hay không, trong lòng các người rất rõ ràng!” Lâm Vi bưng ly nước trên bàn trà, cái miệng nhỏ uống lên hai ngụm, cô vuốt ve bụng nhỏ, cười nói: “Bây giờ đã mang thai, bụng luôn dễ dàng tháy đói nhưng nhìn đồ ăn lại ăn không vô, chỉ có thể uống nhiều nước một chút. Đúng rồi,vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi? Nằm mơ giữa ban ngày đúng không. Tôi cảm thấy bà Tiêu, bà vẫn nên suy xét cẩn thận lại rồi trả lời tôi cho tốt, dù sao…

Tôi cảm thấy đứa nhỏ trong bụng tôi rất có giá trị.”

Liễu Uyễn Lê cùng Tiêu Kính Niên liếc nhau: “Chúng tôi không có tiền!”

“Ail Kỳ thật hôm nay tôi tới tìm các người, chính là thành tâm thành ý đàm phán cùng các người, các người lại một chút thành ý cũng không có.”

Lâm Vi vuốt ve bọc da thật dưới ghé sô pha, ngắng đầu lên lại liếc mắt nhìn bài trí xung quanh cùng cách trang hoàng trong biệt thự một cái, cô thu hồi ánh mắt, thấy sắc mặt Liễu Uyễn Lê khó coi, cô lập tức cười: “Bà Tiêu, chúng ta cũng đừng giở giọng nói dối không chớp mắt nữa, tài sản dưới danh nghĩa bà với ông Tiêu nên bán đều bán, nhưng theo tôi suy đoán… Biệt thự này của các người, các người vẫn còn giữ.”

Liễu Uyễn Lê hận không thể xé nát cô ta ra: “Cô dám nhòm ngó căn biệt thự này hả?”

“Tôi chỉ là muốn nói, bà luôn mồm không có tiền, nhưng nhìn vào căn biệt thự này đi, giá trị cũng không ít. Tuy rằng biệt thự ở vùng ngoại thành nhưng giá nhà Vân Thành mọi người đều rõ như ban ngày. Hoàn cảnh biệt thự lại tốt, có tiếng khu người giàu, một căn biệt thự như vậy, giá trị cũng trên trăm triệu.”

Lâm Vi ngồi lâu cũng mệt mỏi, cô cởi giày ra, ngồi xếp bằng ở trên sô pha.

Liễu Uyễn Lê cùng Tiêu Kính Niên đều nhăn chặt mày.

“Đừng để ý, sau khi mang thai tôi mới phát hiện, ngồi lâu chân dễ sưng.”

“Lâm Vi, cô rốt cuộc muốn làm gì?”

*Đòi tiền! Chỉ cần các người cho tôi hai ngàn vạn, tôi lập tức liền bỏ đứa nhỏ này!”

Liễu Uyễn Lê cắn răng.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.