Lâm Quán Quán lướt xem bình luận, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô buông di động xuống rồi đeo tạp dèề lên, bắt đầu náu cháo.
*Phanh.”
Cửa phòng bệnh bị mở ra từ bên ngoài, Lâm Quán Quán hoảng sợ, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Diễn giang tay từ cửa lớn chạy như bay đến.
Người trong phòng giật nảy cả mình.
Lâm Quán Quán còn tưởng rằng anh ấy tới tìm Tiêu Lăng Dạ nhưng không nghĩ tới, Tiêu Diễn lập tức lướt qua phòng khách, căn bản không liếc qua Tiêu Lăng Dạ đang ngồi trong phòng khách một cái, anh chạy tới phòng bếp.
Sau đó, mở chạy vọt vào.
Lâm Quán Quán còn không kịp phản ứng, cả người đã bị Tiêu Diễn ôm chặt lấy.
“Ách.”
Lâm Quán Quán hoảng sợ, cô cứng đờ, tay phải còn đang cầm cái muỗng, cả người đều ngây ngốc đứng tại chỗ.
Lâm Quán Quán choáng váng.
Ở trong phòng bệnh, Duệ Duệ với Tâm Can cũng choáng váng.
Tâm Can cắn bút bi, tới trước mặt Duệ Duệ: “Anh trai, chú hai của em bị cái gì vậy?”
Duệ Duệ buông tay.
Cậu cũng rất muốn biết đấy.
Hai người đồng thời nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, lập tức thấy sắc mặt Tiêu Lăng Dạ trở nên xanh mét.
Anh không chút do dự, “Xoát” một cái từ trên sô pha đứng lên, mặt âm trầm đi tới hướng phòng bếp.
Tiêu Diễn còn chưa có nhận tháy được nguy hiểm.
Anh ôm Lâm Quán Quán, cả người gào khóc: “Huhuhuhu!
Bạch Ngưng Sương, cô thật đáng thương, Trữ Dịch chết thật thảm huhuhuhul”
Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật một cách điên cuồng.
Mẹ nó.
Không phải là Tiêu Diễn xem phim “Uyển Phi Truyện” phần của cô diễn với Cơ Dã Hỏa cho nên mới đột nhiên nỗi điên đấy chứ.
“Tiêu Diễn.”
“Huhuhu, Bạch Ngưng Sương, cô thật quá đáng thương mà!” Tiêu Diễn đang đắm chìm ở trong cốt truyện không thể tự kiềm chế được.
Thật đúng là vì xem phim.
Lâm Quán Quán không còn gì để nói.
Tiêu Diễn đường đường là một người đàn ông, thế mà cũng xem loại phim cung đấu này à?
“Tiêu Diễn.”
“Tiểu Quán Quán, chị có thể nói gì được không.”
“Chỉ sợ không được.”
*Hả?”
“Xem phía sau.”
Phía sau?
Tiêu Diễn hít hít cái mũi, theo bản năng xoay người lại nhìn liền nhìn thấy anh trai anh đang híp mắt nhìn anh, lắc lắc nắm đắm chậm rãi từ cửa đi vào.
“A, anh trai.”
Tiêu Lăng Dạ tươi cười ôn hòa: “A Diễn.”
“Vâng!” Da đầu Tiêu Diễn tê dại.
“Em ôm đủ rồi sao?”
Ôm?
Tiêu Diễn sửng sốt một chút, cúi đầu liền phát hiện bản thân đang ôm chặt tiểu Quán Quán.
“Aaaaaa.”
Tiêu Diễn kinh hoảng buông Lâm Quán Quán ra.
Aaal Anh ôm tiểu Quán Quán!
Còn ngay trước mặt vua ăn dắm.